"Ngài hiểu lầm Hoắc tổng rồi, ngài ấy xưa nay không chê ngài phiền." Ngô Dư Sâmgiải thích thay boss, giọng điệu có chút bất bình.
"Như thế nào thì tỏng lòng tôi tự hiểu, anh không cần nói thay chú ấy." Đồng Tích chán nản, "Nếu như không có chuyện gì, tôi về học."
Ngô Dư Sâm biết mình nói cái gì cũng vô dụng, gật đầu. Đồng Tích liền xoay người về phòng học.
Mở sách, vùi đầu làm bài tập.
Làm xong một câu, sai rồi.
Phiền.
Làm câu thứ hai.
Lại sai rồi.
Cô 'Đùng' khép sách lại, vứt trên bàn.
Càng phiền.
Thư Nhiễm ở quầy bán đồ lặt vặt mua kem ănquay lại phòng học, đưa cho cô một cây. Thấy cô rầu rĩ không vui, nói: "Bị chú ba cậu dạy bảo sao? Ăn đi, giảm nhiệt."
Cô cắn một miếng. Kem ngọt vào miệng cô, không có bất kỳ mùi vị gì.
Chỉ nói: "Chú ấy căn bản không tới, dạy bảo cái gì?"
"Cái gì không tới? Vừa nãy mình ở dưới lầu đã gặp chú ấy. Ai, ngày hôm nay chú ba của cậu thật là đẹp trai đó!" Thư Nhiễm bày ra bộ mặt mê mẩn.
Đồng Tích nhíu mày, "Cậu thấy chú ấy thật sao?"
"Còn có thể là giả sao?Cậu không tin thì tự đi xem đi, chiếc Bentley (Tân Lợi) còn đang đỗ ở bãi đậu xe của trường kìa!Vừa rồi chú ấy còn nói chuyện với hiệu trưởng ở sân thể dục, chà chà, thực sự là đã mê hoặc một đám em gái nhỏ mà, mình suýt chút nữa không thể đến gần. Tiểu Tích Tích, không phải mình đã nói với cậu, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng, một đại thúc đẹp trai như thế ở cùng với cậu mà cậu không thèm quý trọng, lại muốn chuyển đến ký túc xá của trường học để chịu khổ à."
Thư Nhiễm còn chưa cằn nhằn xong, Đồng Tích đã dúi cây kem vào tay cô, đứng lên.
"Này! Đi đâu, sắp vào họcrồi!" Thư Nhiễm gào lên.
Đồng Tích ra khỏi phòng học, đứng trên hành lang, cúi đầu nhìn về phía sân thể dục.
Không.
Nơi đó, đã không có bóng dáng quen thuộc kia. Đuôi xe Bentley, vừa vặn biến mất trong đám người...
Chú đến rồi. đúng là đến rồi.
Chỉ có điều là, không để ý tới chuyện của cô nữa. Vì vậy, mới đưa cô đến thành phố B?
Lần này anh đến trường học, có lẽ là tới để hiệu trưởng tự mình nói cám ơn đi...
Chỉ cái này, mà thôi.
Vì vậy...
Bây giờ, ngay cả chú ba của cô, người duy nhất mà cô có thể coi là người nhà, cũng không còn...
Lòng chua xót, mắt không hiểu sao lại đỏ lên. Một giây sau, lại quật cường hít mũi hai lần.
Không còn thì không còn! Dù sao cô vẫn luôn là cô nhi, không phải đã quen rồi sao?
Tuy rằng nghĩ như vậy, an ủi mình như vậy, nhưng...
Trong lòng, lại thật sự khổ sở...
... ... ... ... ...
Một bên khác.
Đường Uyển Uyểnvừa mới quay xong một chương trình, quản lý đi đến, đưa tài liệu trong tay cho cô.
"Đây là tư liệu về con bé mà cô bảo tôi tìm."
"Đủ hết chưa?"
"Chỉ chưa điều tra bà nội tổ của con bé đó thôi."
Đường Uyển Uyển không thể chờ được nữa mở túi giấy ra.
Nội dungvăn kiện, như sau:
Đồng Tích, 18 tuổi.
Ba: Đồng Tĩnh (đã qua đời, hưởng thọ 36)
Mẹ: Liên Vân (tên từng dùng: Liên Vân Thường, đã thông cáo tử vong, nhưng cảnh sát vẫn không tìm được thi thể)
"Liên Vân Thường?" Đọc đến đây, ánh mắt Đường Uyển Uyển dừng lại một chút, nghiền ngẫm: "Luôn cảm thấy cái tên rất quen. Lẽ nào là..."
Nghĩ đến một người, cô chấn động. Nếu như đúng là như vậy, Thiên Kình lại nuôi con của cô ta ở bên cạnh sao, nuôi ở Hoắc gia! Ông và bà cũng biết, đồng thời đã cho phép sao?