Nhắc đến chú, Đồng Tích liền phồng miệng, "Mẹ cái gì cũng đều nói là của chú ấy, canh này thì liên quan gì đến chú ấy?"
Mẹ Liễu như oán giận cô không hiểu chuyện liếc cô một cái, "Tiên sinh bảo mẹ nấu rồi mang đến, con nói xem có liên quan đến ngài ấy không."
Đồng Tích hơi run, "Chú ấy?"
Nghi ngờ. . . Chú ấy, không phải đã bỏ cô sao?
"Ừm. Con đó, ngay cả tiên sinh tốt với con, con cũng không thấy. Con đến ở ký túc xá ngày hôm sau tiên sinh liền tặng máy hút ẩm, còn không phải sợ con bị bệnh sao? Con không phát hiện ra sao?"
Đồng Tích mơ hồ, nhớ giáo viên có nói, gật đầu, lại lắc đầu. Biết là biết, chỉ là...
"Thực sự là sơ ý bất cẩn. Mẹ thấy, vẫn đúng là không bằng đưa cho mấy đứa trẻ đáng thương ở trại mồ côi, tốt xấu gì cũng có thể thấy được lòng tốt."
Mẹ Liễu nói liên tiếp, làm trong lòng Đồng Tích dao động.
Cầm canh gà, nhìn một chút, "Vì vậy... Mẹ nói, mấy cái máu đó, là thật sự... vì con sao?"
"Còn có thể giả sao?"
"Cái kia, canh này..."
"Tiên sinh dặn dò, mấy ngày nay, mỗi ngày phải đưa tới một lần. Con đó, tiên sinh tốt với con, thì con phải nhớ. Lần tới đừng có không hiểu chuyện như vậy, biết chưa?"
"... A."
Đồng Tích sững sờ gật đầu.
Mẹ Liễu rời đi, cô trở về phòng học, còn có chút chưa hoàn hồn lại. Cảm thấy không chân thực.
Hoắc Thiên Kình thật sự còn nhớ tới mìnhsao?
Nghĩ đến mấy câu nói kia củamẹ Liễu, tâm trạng, không hiểu sao lại tốt hơn một chút. Tức giận trong lòng nhiều ngày như vậy, lập tức tiêu không ít.
Vì vậy, là thật sao?Mẹ Liễu sẽ không gạt cô.
Buổi trưa, trở về phòng ngủ, ăn cơm trưa. Có canh gà, trước đây cảm thấy thức ăn trong căng tin khó ăn, bây giờ cũng ăn say sưa ngon lành, canh uống đến giọt cuối cùng.
Ăn xong, ngẩng đầu, nhìn thấy máy hút ẩm trên vách tường, lại thất thần.
Trên máy hút ẩm có khắc vài chữ 'Hoắc thị quyên tặng'.
Thật sự rất khó nghĩ đến, chú ấy vì cô nên mới đưa mấy thứ này đến. Lúc trước, chú ấy còn lạnh như băng bảo mình cút.
Khóe môi Đồng Tích không nhịn được con lên.
"Cậu đó, máy hút ẩm thì có gì đáng xem." Bạn cùng phòng thấy cô nhìn máy hút ẩm đến dờ ra, ấn trán cô.
"Không có gì đẹp cả." Cô tỉnh táo lại.
"Tuy máy hút ẩm không có gì đẹp, nhưng người tặng máy hút ẩm rất dễ nhìn!" Có người nói chen vào, "Ai, mấy ngày trước các cậu có thấy không? Ở trong sân thể dục của trường học chúng ta. Mình tận mắt thấy, quá đẹp trai! Vóc người lại đẹp, quả thực như từ trong tiểu thuyết bước ra."
Đồng Tích nói, "Có cần phải khao trương như vậy không?"
Được rồi, tuy đã làm ầm với chú ấy, thế nhưng cũng phải thừa nhận chú ấy đúng là rất đẹp trai, vóc người cũngrấttốt.
"Cậu không thấy thôi. Lúc đó mình thiếu chút nữa đã lao vào hôn rồi! Chà chà, nói đến đây, môi cũng thật gợi cảm. Cũng không biết hôn thì sẽ có mùi vị gì đây."
Người nào đó đã hoàn toàn mê trai.
Nhắc tới hôn... Đồng Tích nhất thời nhớ tới chuyện đêm đó, nhớ tới đôi môi mềm mại và hừng hực của chú, nhớ tới chú điên cuồng như vậy, thậm chí gần như dã man nghiền ép lên môi cô và cô...
Trái tim, nhất thời, kinh hoàng không thôi.
Mặt lập tức đỏ lên.
Vậy hôn có mùi vị gì?
Lúc đó, trong đầu cô đặc quánh lại, chỉ cảm thấy nóng, đâu có cảm thấy được mùi vị gì đâu?
"Này, Đồng Tích, cậu nghĩ cái gì vậy, nghĩ gì mà mặt đỏ thế. Không phải cậu cũng giống như Thanh Thanh mê mẩn vị Hoắc tổng kia chứ?" Giọng của một bạn cùng phòng khác, cắt ngang suy nghĩ của cô.
Cô hoàn hồn, ý thức được mình đang nghĩ đến cái gì, mắc cỡ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Chột dạ lập tức phản bác: "Nói linh tinh, mình không mê chú ấy."
Chú ấy là chú ba của Đình Xuyên, làm sao cô có thể mê mẩn chứ?!
"Hừm, không mê gái mới đúng. Sáng sớm hôm nay truyền thông có tung tin, nghe nói chú ấy và nữ diễn viên Đường Uyển Uyển sẽ đính hôn."
"Đính hôn?"
Đồng Tích run lên.
"Hừ hừ. Đầu đề ngày hôm nay đấy."
"Ai, đáng tiếc! Bây giờ nam thần, không phải hoa đã có chủ, thì chính là gay, chán." Có người thở dài.
Đồng Tích ngồi ở đó, đảo cơm, tâm trạng lại rơi xuống.
Rõ ràng muốn đính hôn vớiĐường Uyển Uyển, vậy chú ấy còn... Còn làm ra chuyện quá đáng đó với mình...
Những chuyện kia, không phải là chỉ cóchú ấy và Đường Uyển Uyển mới có thể sao?
Không hiểu sao, trong lòng có chút chua, nghĩ không ra nguyên do. Tiện đó, xấu hổ lại trỗi dậy.
Bọn họ là trưởng bối và vãn bối... Làm như vậy, rất không thích hợp...