ĐÊM KHUYA – ÁC MỘNG
———————————
Nửa đêm, căn phòng tối chỉ còn ánh đèn ngủ vàng mờ. Thương Lẫm đã thiếp đi bên cạnh, tay vẫn để yên cho Uyển Nhi nắm.
Bỗng nhiên, bàn tay nhỏ của cô giật mạnh một cái.
Mày cô nhíu lại. Hơi thở trở nên gấp.
Trong mơ, Uyển Nhi như đang chạy khỏi thứ gì đó. Cô sợ hãi co người, môi bật ra tiếng run rẩy:
“Không… đừng… đừng…”
Thương Lẫm lập tức mở mắt. Anh quay sang, thấy cả người cô căng cứng, gương mặt tái đi vì hoảng.
Uyển Nhi thở hổn hển, nấc nhẹ một tiếng rồi thì thầm:
“Anh ơi… đừng bỏ em…”
Trái tim Thương Lẫm siết lại. Anh không gọi lớn—sợ dọa cô—mà cúi xuống, đặt tay lên má cô, giọng trầm mà ấm:
“Uyển Nhi. Anh ở đây.”
Cô vẫn chìm trong cơn mơ, nước mắt long lanh nơi khoé mi.
Anh kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, bàn tay vuốt lưng đều đều.
“Không có ai bỏ em cả.” – anh nói khẽ, như lời hứa.
“Anh ở đây. Ngay đây.”
Một lát sau, hơi thở của cô chậm dần. Cô dụi mặt vào ngực anh, tìm cảm giác an toàn, tay bấu nhẹ lấy áo anh.
Thương Lẫm chỉ siết cô trong ngực, không ngủ lại ngay. Anh để cô nằm trên tay anh suốt cả đêm, như sợ buông ra một chút cô lại run lên.
Đến gần sáng, cô mới hoàn toàn yên ổn ngủ lại.
———————————
SÁNG HÔM SAU – RA XEM KHU ĐẤT SAU NHÀ
———————————
Uyển Nhi tỉnh dậy, đầu óc còn hơi mơ hồ. Cô chớp mắt vài lần, nhận ra mình đang nằm trong vòng tay Thương Lẫm—mà mặt lại dựa sát vào ngực anh, hơi thở phả lên áo anh.
“Em… ngủ quên như vậy hả?” – cô lí nhí.
“Ừ.” – Thương Lẫm chống đầu, nhìn xuống cô.
“Cả đêm ôm anh không buông.”
“Em… em có đâu!” – cô đỏ bừng, chui luôn vào chăn.
Anh kéo chăn xuống, chạm nhẹ lên trán cô:
“Khuya em mơ thấy ác mộng.”
Giọng anh chậm, hơi trầm.
“Khóc nữa.”
Uyển Nhi giật mình, đôi mắt mở lớn:
“Em… khóc thật sao?”
“Ừ.” – Anh thản nhiên.
“Ướt cả áo anh.”
Cô xấu hổ muốn độn thổ:
“Em… xin lỗi…”
“Không cần xin lỗi.” – Anh ngắt lời, bàn tay đặt lên đầu cô, xoa xoa.
“Ai dám dọa em, anh lo hết.”
Uyển Nhi cắn môi, ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh như muốn nói cảm ơn nhưng ngại quá không nói được.
Thương Lẫm bế cô dậy khỏi giường rất tự nhiên:
“Dậy đi. Anh dẫn em ra sau nhà.”
“Ra… sau nhà làm gì ạ?”
“Xem khu đất chuẩn bị làm vườn cho em.”
Uyển Nhi lập tức tỉnh hẳn:
“Thật hả anh!?”
“Ừ.” – Thương Lẫm nắm tay cô ra ngoài.
“Hôm nay bắt đầu luôn.”
———————————
Sau bữa sáng, anh dắt tay cô đi ra cửa sau. Nhà kính nhỏ đã được dọn sạch, cây giống tối qua được đặt gọn gàng thành từng khay: cam, quýt, xoài, mận, nho, kiwi, việt quất…
Mặt đất phía sau đã được người làm cuốc lên mềm tơi, đánh dấu từng luống ngay ngắn chờ trồng.
Uyển Nhi đứng nhìn mà mắt sáng như sao.
“Anh… làm nhanh vậy luôn hả?” – cô gần như há hốc.
Thương Lẫm đứng cạnh, tay đút túi quần, giọng thản nhiên:
“Em muốn trồng.”
“Nên anh làm.”
Uyển Nhi quay sang nhìn anh, lòng mềm như kẹo:
“Anh chiều em quá…”
Anh nghiêng đầu, nhìn cô chăm chú vài giây rồi nói một câu khiến tai cô đỏ bừng:
“Vợ anh thích cái gì, anh chiều cái đó.”
Ánh nắng sớm chiếu xuống khu vườn phía sau, đủ ấm để thoải mái nhưng không gắt. Gió nhẹ thổi làm tóc Uyển Nhi bay bay, mái tóc mềm vướng lên má khiến cô khẽ phẩy một cái.
Thương Lẫm đứng bên cạnh, tay khoanh trước ngực, nhìn cô chăm chú hơn nhìn đất.
Uyển Nhi chọn một khay giống trước mặt rồi quỳ xuống, cẩn thận đọc nhãn:
“Cái này là cam nè… còn cái này là mận… em thích cái nào trồng trước ta…”
“Em thích cái nào thì trồng cái đó.” – Thương Lẫm đáp ngay.
Uyển Nhi liếc anh, chu môi:
“Anh nói vậy thì đâu có giúp em chọn.”
“Em chọn sai anh dọn lại.” – anh bình thản.
Cô bật cười khúc khích:
“Anh lúc nào cũng bá đạo.”
“Ừ.” – anh không phủ nhận.
“Miễn em đừng mệt.”
Uyển Nhi ngồi xuống bãi đất tơi xốp, lấy cái xẻng nhỏ, bắt đầu đào một lỗ trồng cây. Nhưng vì còn buồn ngủ và hơi yếu sau tối qua, cô đào được vài cái đã thở nhẹ.
Thương Lẫm cau mày:
“Đưa anh.”
“Không cần đâu, để em làm. Em muốn tự trồng.” – cô chống xẻng, nghiêm túc tới mức đáng yêu.
Anh bước tới, cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm nghị mà mềm mại trước mặt mình:
“Em trồng.”
“Anh đào.”
Uyển Nhi định phản đối, nhưng thấy anh đã cầm xẻng lên, xoay nhẹ vài cái và bốc—đất bật lên gọn gàng như đã quá quen rồi.
Cô ngẩn ngơ:
“Anh… biết làm mấy cái này hả?”
“Không.” – anh đáp tỉnh bơ.
“Nhưng em muốn thì anh học.”
Uyển Nhi tim mềm như nước.
Cô nhận lấy cây giống, đặt vào lỗ. Khi cúi xuống, tóc rơi che mất một bên má. Thương Lẫm thấy vậy liền đưa tay vén nhẹ tóc cô, động tác rất tự nhiên.
Uyển Nhi giật mình, đỏ mặt cúi thấp hơn nữa.
Đang đặt cây, cô sơ ý để đất văng lên mặt mình. Một vệt nhỏ dính ngay trên má. Cô chưa biết thì Thương Lẫm đã ngồi xuống trước mặt, nghiêng đầu nhìn.
“Đừng cử động.”
Uyển Nhi ngơ ngác:
“Hả?”
Thương Lẫm đưa tay chạm nhẹ vào má cô, lau đi vệt đất nhỏ xíu đó. Ngón tay anh hơi lạnh, chạm vào da cô khiến cô giật bắn.
“Được rồi.” – anh nói, giọng trầm thấp.
“Mặt em nhỏ quá, dính cái gì nhìn một cái là thấy.”
Uyển Nhi đỏ đến mang tai:
“Anh đừng nhìn chằm chằm như vậy…”
“Không nhìn em thì nhìn ai?” – anh đáp, hoàn toàn nghiêm túc.
Cô cúi đầu trồng tiếp, tai đỏ rực.
Xong cây đầu tiên, Uyển Nhi hào hứng nhìn thành quả:
“Đẹp ghê!”
“Ừ.” – Thương Lẫm gật nhẹ.
“Tại em trồng.”
“Không, tại anh đào đẹp.” – cô bật cười.
Anh nhìn cô vài giây, mắt hơi cong:
“Cả hai.”
Rồi đến cây thứ hai. Cô múc nước tưới, nhưng múc hơi mạnh khiến nước văng tung tóe. Một giọt bắn lên tay áo Thương Lẫm.
Uyển Nhi sợ tới tái mặt:
“Trời ơi! Em xin lỗi! Em không cố—”
Thương Lẫm nhìn tay áo mình ướt một chút, rồi nhìn nàng.
“Không sao.” – anh nói, rồi cố ý đưa tay vào thau nước… vẩy nhẹ một cái.
Nước bắn lên má cô.
Uyển Nhi tròn mắt:
“Anh!?”
Thương Lẫm đứng thẳng, giọng thản nhiên như không làm gì:
“Giờ thì hoà.”
Uyển Nhi che mặt:
“Anh xấu tính quá!”
Anh cúi xuống sát tai cô, giọng thấp đến mức khiến tim cô đập nhanh:
“Chỉ xấu với vợ.”
Uyển Nhi trừng mắt một cái chẳng ra trừng, cuối cùng bật cười.
Hai người tiếp tục trồng hết lượt cây giống. Đến khi đứng dậy, Uyển Nhi phủi tay, mặt lấm tấm vài vệt đất nhỏ, tóc hơi rối… nhưng ánh mắt lại lấp lánh như trẻ con vừa nhận được quà.
Thương Lẫm nhìn cô hồi lâu rồi nói:
“Được rồi.”
“Chút nữa anh cho người lắp thêm mái che, hệ thống tưới tự động và đèn sưởi.”
Uyển Nhi há hốc mồm:
“Cả đống như vậy… chỉ để trồng vài cây thôi hả?”
“Không.” – anh khoanh tay, nhìn vườn.
“Để vợ anh không phải cực.”
Uyển Nhi bước tới ôm lấy tay anh, dụi mặt vào cánh tay anh, giọng nhỏ như tiếng muỗi:
“Anh thương em quá…”
“Ừ.” – anh nói.
“Vốn dĩ nên vậy.”
Hai người đứng giữa khu vườn vừa trồng xong, đất còn thơm mùi ẩm, lá cây nhỏ nhắn rung nhẹ trong gió. Uyển Nhi nhìn thành quả của cả buổi sáng mà vui đến mức đứng không yên.
“Giờ tưới nước cho mấy em đó nữa là xong!” – cô hào hứng.
Thương Lẫm liếc nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô, khóe môi khẽ cong:
“Được. Nhưng cẩn thận.”
Uyển Nhi ôm cái vòi tưới, mở nước nhỏ rồi bắt đầu tưới từng cây một. Cô nghiêng đầu, mím môi cho tập trung, trông nghiêm túc đến mức Thương Lẫm thấy buồn cười.
Nhưng chuyện “cẩn thận” với Uyển Nhi… hiếm khi thành hiện thực.
Cô lùi lại để tưới luống bên cạnh. Gót chân cô giẫm phải chỗ đất mềm vừa đào xong, bị lún nhẹ. Cô mất thăng bằng, chới với:
“Á—!”
Thương Lẫm phản xạ nhanh hơn cả suy nghĩ. Anh bước tới, tay kéo eo cô lại ngay trước khi cô ngã.
Uyển Nhi ngã vào ngực anh, vòi nước trong tay vẫn mở—và xịt thẳng vào người anh một đường.
Nước lạnh tạt lên áo anh, thấm ngay một mảng lớn.
Uyển Nhi hoảng hồn:
“Trời ơi! Em xin lỗi! Em không cố—không cố thật mà!”
Thương Lẫm nhìn áo mình, rồi nhìn cô… tóc rối, gò má ửng hồng vì hoảng, tay vẫn cầm vòi nước run run.
Anh thở một hơi thật nhẹ.
“Đưa đây.”
Cô rụt tay lại:
“Để em tự làm—”
Anh không nghe, chỉ cầm lấy vòi tưới trong tay cô, xoay nhẹ van giảm lực nước, rồi đưa lại cho cô:
“Giữ hai tay. Đứng vững.”
Uyển Nhi cúi đầu như học sinh mới bị thầy nhắc nhở:
“Dạ…”
Nhưng khi cô định bước sang phía khác để tưới tiếp, Thương Lẫm nắm cổ tay cô kéo về:
“Khoan.”
Uyển Nhi ngẩng lên:
“Gì vậy anh?”
Anh đưa tay lau giọt nước còn đọng trên má cô. Giọng trầm thấp, mang chút bất lực xen chiều chuộng:
“Em ướt hết rồi.”
“Em… tưới cây mà…” – cô lí nhí.
“Ừ.”
“Nhưng đừng tưới chính mình.”
Uyển Nhi đỏ mặt bật cười.
Anh đứng sau lưng cô, vòng tay nắm nhẹ cổ tay cô để hướng vòi tưới đúng hướng hơn:
“Xoay vậy.”
“Đừng để nước bắn vào chân.”
“Giữ thăng bằng.”
Giọng anh thấp và chậm, tham dự quá nhiều vào từng động tác của cô.
Uyển Nhi nghiêng đầu nhìn anh:
“Anh dạy kỹ quá trời.”
“Không dạy thì em té.” – anh đáp tỉnh bơ.
Cô giả vờ bĩu môi:
“Em đâu có vụng đến vậy…”
Thương Lẫm nhìn vườn, rồi nhìn vệt nước trên áo mình:
“Ừ… không vụng lắm.”
Uyển Nhi cắn môi cười.
Tưới xong, cô tắt vòi rồi vươn tay:
“Hoàn thành!”
Thương Lẫm nhìn người cô từ đầu đến chân—áo dính vài vệt nước, gò má hồng, tay dính đất, mắt long lanh như mèo.
“Đi vào thay đồ.” – anh nói chắc chắn.
“Ướt rồi.”
Uyển Nhi nhìn anh lại thấy áo anh ướt nhiều hơn cô, liền khoanh tay:
“Anh cũng vậy nha. Không được chỉ mình em thay.”
Thương Lẫm nhướng mày:
“Anh có nói anh không thay?”
“…”
Uyển Nhi tắc luôn, chỉ còn biết cười trừ.
Anh tiến tới, đặt tay lên lưng cô, đẩy nhẹ:
“Đi thôi. Lát nữa anh bảo người lắp hệ thống tưới tự động.”
“Vậy… mai không cần tưới nữa hả?”
“Không.” – anh nhìn cô.
“Mai em vẫn tưới.”
“Ủa? Vậy lắp chi?”
“Cho đẹp.”
“Cho em thích.”
Uyển Nhi đứng im vài giây, rồi ôm tay anh, giọng nhỏ mềm như kẹo:
“Anh đúng là… chiều em nhất thế giới.”
Thương Lẫm liếc xuống cô:
“Ừ.”
“Biết rồi.”
Hai người vừa bước vào cửa sau, áo của Uyển Nhi ướt lấm tấm, tóc dính vài sợi nước, còn áo của Thương Lẫm thì ướt rõ rệt một mảng. Cô cúi đầu nhìn anh rồi bật cười khúc khích:
“Anh ướt hơn em nữa đó…”
Thương Lẫm liếc cô, giọng thấp:
“Tại ai?”
Uyển Nhi ôm gáy, làm bộ vô tội:
“Tại cái vòi tưới nó mạnh quá…”
Anh đưa tay chạm nhẹ vào trán cô:
“Đi thay đồ.”
Uyển Nhi định vòng ra phòng tắm thì vạt áo ướt dính vào da khiến cô khựng lại. Cô nắm mép áo, kéo nhẹ mà không thoát ra được. Thương Lẫm nhìn một cái là biết cô đang loay hoay.
“Lại đây.” – anh nói.
“Em… tự thay được mà…” – cô nhỏ giọng nhưng vẫn tiến lại.
Thương Lẫm cúi xuống, kéo áo cô ra khỏi phần bị dính, động tác vừa mạnh vừa cẩn thận để không làm đau. Khi áo thoát ra, Uyển Nhi đỏ mặt lí nhí:
“Cảm ơn anh…”
“Không sao.” – anh đáp, bàn tay đặt lên đầu cô một cái.
“Đi tắm.”
Uyển Nhi chạy vào phòng tắm gần như trốn.
Một lúc sau, cô bước ra với mái tóc còn ướt, mặc bộ đồ thoải mái, gương mặt hồng nhẹ sau khi tắm. Thương Lẫm nhìn cô từ đầu đến chân rồi xách khăn lại, chùm lên đầu cô.
“Lau khô tóc.” – anh nói.
“Em tính để nó khô tự nhiên…”
“Lát bệnh.” – anh cắt ngang.
Uyển Nhi cầm khăn, lau vài cái rồi lén nhìn anh đang thay áo khác. Áo anh ôm cơ thể vừa đủ, đường nét mạnh mẽ khiến tim cô đập nhanh hơn.
Cô quay đi, giả vờ chăm chú lau tóc.
Thương Lẫm đi đến, giật nhẹ khăn trên tay cô:
“Đưa anh.”
Rồi anh tự tay lau cho cô, từng động tác chậm và kỹ. Cô ngồi yên, mặt dần đỏ:
“Em… tự làm được mà…”
“Anh muốn làm.” – giọng anh bình thản như nói việc rất hiển nhiên.
Khi tóc cô đủ khô, hai người ra phòng khách. Đồ ăn trưa đã được chuẩn bị: vài món nhẹ, nước trái cây mát lạnh. Uyển Nhi ăn được hai miếng thì tựa vào ghế, nhìn anh bằng ánh mắt mềm như nước:
“Hôm nay vui quá… Cảm ơn anh nhiều lắm.”
Thương Lẫm nhìn cô chăm chú:
“Em vui là được.”
Cô chống cằm, nhìn anh vài giây, rồi nhích nhích lại gần ghế sofa:
“Anh… qua đây đi.”
Anh bước đến, ngồi xuống. Uyển Nhi chần chừ một chút, rồi nghiêng người đặt đầu lên đùi anh.
“Cho em nằm chút nha.”
“Ừ.”
Thương Lẫm đặt tay lên tóc cô, vuốt từng sợi mềm mượt. Uyển Nhi lim dim mắt, không nói gì, chỉ nắm lấy vạt áo anh.
Một lúc sau, cô nói nhỏ, giọng mềm như kẹo chảy:
“Hôm nay… anh làm em cảm thấy giống như em là người quan trọng nhất.”
Thương Lẫm cúi xuống, nhẹ nhàng chạm môi lên trán cô.
“Vì em là người quan trọng nhất.”
Uyển Nhi khép mắt lại, gương mặt bình yên đến lạ.
Tay Thương Lẫm vẫn vuốt mái tóc cô rất nhẹ.
“Ngủ đi.” – anh nói.
“Anh ở đây.”
Uyển Nhi khẽ đáp một tiếng nhỏ xíu, rồi nằm im, thả lòng hoàn toàn trong vòng tay anh.
Uyển Nhi nằm trên đùi Thương Lẫm một lúc lâu, hơi thở đều và nhẹ, giống như chỉ cần anh ở cạnh là mọi căng thẳng trong người cô đều tan biến.
Thương Lẫm nhìn cô từ trên xuống, thấy lọn tóc nhỏ rơi trước trán liền đưa tay vuốt gọn sang một bên. Ngón tay anh chạm vào da cô nhẹ đến mức như sợ làm cô tỉnh.
Uyển Nhi hé mắt, khẽ cựa cựa mặt vào tay anh:
“Đừng ngừng… em thích anh vuốt tóc.”
Thương Lẫm nhướng mày, giọng trầm mà mềm:
“Ừ, anh vuốt.”
Cô nhắm mắt lại, môi cong cong vì hài lòng. Tay cô kéo vạt áo anh, xoay người một chút để nằm sát anh hơn, đầu tựa lên đùi anh nhưng mặt quay vào người anh.
Thương Lẫm đặt tay lên lưng cô, vuốt nhè nhẹ theo nhịp thở của cô.
Một lúc sau, Uyển Nhi mở mắt, nhìn lên anh từ góc nằm thấp thấp, giọng nhỏ như mèo con:
“Anh có mệt không? Em nằm lâu vậy…”
“Không.” – anh đáp lập tức.
“Em nặng bao nhiêu anh cũng chịu được.”
Uyển Nhi đỏ mặt, đánh nhẹ vào đầu gối anh:
“Anh nói vậy làm người ta quê!”
“Quê cũng đáng yêu.”
Thương Lẫm cười khẽ.
Uyển Nhi nắm lấy tay anh đặt lên gò má mình, dụi một cái thật nhẹ.
“Anh lúc nào cũng tốt với em như vậy đó…”
“Không tốt với em thì với ai?”
Tay anh khẽ ôm lấy má cô, ngón cái vuốt nhẹ như đang dỗ một đứa nhỏ.
Cô ngước lên nhìn anh thật lâu, đôi mắt trong veo như đang nghĩ điều gì đó.
“Anh Lẫm…”
“Hửm?”
Uyển Nhi dịch người, chống tay ngồi dậy, ngồi sát vào người anh đến mức đầu gối chạm nhau.
Cô chớp mắt, giọng khẽ như thổ lộ:
“Em… thương anh lắm.”
Thương Lẫm hơi sững người. Anh nhìn cô chằm chằm vài giây, rồi đưa tay kéo cô lại gần hơn, đến mức cô ngồi lọt giữa hai chân anh.
Uyển Nhi thót tim:
“A… anh?”
Thương Lẫm đặt tay sau đầu cô, nhẹ nhàng kéo cô tựa vào vai anh. Giọng anh trầm thấp ngay sát tai cô:
“Anh biết.”
Uyển Nhi vòng tay qua eo anh, ôm thật chặt như muốn nói thêm điều gì.
Thương Lẫm đặt cằm lên tóc cô, mùi hương mềm nhẹ quen thuộc khiến anh bình yên lạ thường.
“Anh cũng thương em.”
“Rất nhiều.”
Uyển Nhi rụt người lại, ngẩng mặt nhìn anh, đôi mắt long lanh vì xúc động:
“Thiệt không?”
Anh dùng ngón tay nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt đang chờ nghe điều gì đó:
“Anh chưa từng nói chơi với em.”
Uyển Nhi đỏ mặt, vùi vào ngực anh.
Thương Lẫm ôm lấy cô, lòng ngực rộng và ấm, cảm giác như cả thế giới khép lại chỉ còn hai người.
Một lát sau, Uyển Nhi dụi mặt vào áo anh, giọng mềm:
“Em… nằm thêm chút nữa được không?”
“Không.” – anh đáp.
Uyển Nhi ngẩng phắt đầu, tưởng bị từ chối.
Thương Lẫm chạm trán nhẹ vào trán cô, mỉm cười đầy cưng chiều:
“Không phải nằm thêm.”
“Là anh bế em vào phòng để em ngủ cho thoải mái.”
Cô đỏ mặt đến mức không nói được lời nào.
Thương Lẫm đứng dậy, cúi xuống luồn tay qua dưới chân và sau lưng cô, ôm cô lên nhẹ như ôm một món đồ quý.
“Anh Lẫm! Em tự đi được—”
“Không cần.” – anh nói.
“Anh thích bế.”
Uyển Nhi che mặt bằng hai tay nhưng vẫn không nhịn được cười nhỏ.
Thương Lẫm bế cô thẳng về phòng ngủ, dáng anh vững chãi và ấm áp đến mức cô chỉ muốn ôm mãi.
Thương Lẫm bế Uyển Nhi lên, bước chậm và chắc. Cô vòng tay qua cổ anh, mặt đỏ đến mức muốn giấu đi, nhưng càng giấu thì càng ép sát vào anh hơn.
“Anh bế em hoài… người ta quen rồi đó.” – cô thì thầm.
“Quen thì tốt.” – anh đáp nhỏ.
“Để anh bế suốt đời.”
Uyển Nhi cắn môi, tim đập rộn lên, chỉ biết rúc mặt vào vai anh.
Anh đặt cô xuống giường thật nhẹ, như sợ làm cô giật mình. Chăn được kéo phủ lên chân cô, rồi anh cúi xuống chỉnh góc gối cho vừa. Uyển Nhi nằm im, nhìn anh làm từng động tác nhỏ mà cảm giác trái tim như bị nhéo một cái.
“Anh chiều em quá…” – cô nói rất nhỏ.
“Em cần, anh làm.” – Thương Lẫm đáp, giọng trầm và chắc.
Uyển Nhi đưa tay lên, kéo nhẹ vạt áo anh:
“Anh ngồi lại với em một chút được không?”
Thương Lẫm ngồi xuống cạnh giường, nghiêng người nhìn cô thật lâu, ánh mắt sâu dịu đến mức cô không dám thở mạnh.
Cô đưa tay chạm lên tay anh:
“Em muốn ngủ nhưng… em muốn anh ở đây.”
“Anh sẽ ở đây.” – anh nắm lấy tay cô, siết nhẹ.
Uyển Nhi khép mắt. Hơi thở cô dần đều lại, bàn tay vẫn giữ tay anh không buông. Khi cô đã chìm vào giấc ngủ, Thương Lẫm vẫn không rời đi. Anh dùng tay còn lại vuốt nhẹ tóc cô, từng nhịp chậm rãi như ru.
Cô khẽ trở mình, chui gần về phía anh hơn, chạm vào chân anh như thể tìm hơi ấm. Thương Lẫm dừng tay lại một chút, nhìn cô vài giây rồi kéo chăn lại cho ngay ngắn.
Anh cúi xuống, khẽ chạm môi lên trán cô, chỉ một cái rất nhẹ:
“Ngủ đi, bé con.”
Cô đáp lại bằng một tiếng “ưm…” nhỏ trong vô thức, khiến đáy mắt anh mềm hơn.
Sau một lúc lâu, anh đứng dậy thật chậm để không làm cô tỉnh. Anh bước đến bàn, lấy chiếc ly nước ấm để sẵn bên cạnh, rồi quay lại, ngồi xuống ghế gần giường, ánh mắt không rời vợ mình.
Một lúc sau, Uyển Nhi tỉnh dậy, đôi mắt còn lờ mờ. Thấy Thương Lẫm vẫn ngồi đó, cô nhoẻn miệng cười nhỏ:
“Anh… chưa đi đâu hết.”
“Anh nói rồi.” – anh đứng dậy, kéo chăn lại cho cô.
“Ngủ thì ngủ trong tay anh. Dậy thì thấy anh đầu tiên.”
Uyển Nhi bật cười, chìa hai tay về phía anh:
“Vậy ôm em dậy đi.”
Thương Lẫm không để cô đợi. Anh cúi xuống bế cô lên khỏi giường, một tay ôm eo, tay kia đỡ lưng. Uyển Nhi dựa vào ngực anh, vòng tay qua cổ, giọng mềm như kẹo:
“Mới ngủ dậy mà được bế nữa… em thích quá.”
“Thích thì mỗi ngày.” – anh nói.
Uyển Nhi ngước lên nhìn anh, đôi mắt cong cong:
“Chiều nay… mình ra xem mấy cây lúc sáng không?”
“Ừ.” – anh gật đầu.
“Anh dẫn em đi.”
Cô cười tươi, siết tay ôm anh chặt hơn.
Thương Lẫm cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc mềm của cô.
“Em muốn làm gì,” anh nói, “anh đều theo.”