Tổng Tài Nuông Chiều Vợ Yêu (Cao H)

Chương 4 Khu Trung Tâm Thương Mại

Trước Sau

break

Buổi chiều dần buông, gió nhẹ thổi qua khu vui chơi, thổi bay mái tóc mềm của Uyển Nhi. Ăn xong xiên nướng, cô vẫn nắm sát tay Thương Lẫm, bước nhỏ theo anh như một chú mèo ngoan được dỗ dành suốt cả ngày.

Hai người tiếp tục đi dạo quanh khu công viên. Ánh đèn trang trí bật sáng từng dãy, khiến cảnh vật thêm rực rỡ. Uyển Nhi nhìn ngắm khắp nơi, ánh mắt đầy hứng thú, chân khẽ nhún theo tiếng nhạc nền phát ra từ quảng trường.

Một lúc sau, cô bắt đầu chớp mắt liên tục.

Thương Lẫm nhìn xuống:

“Buồn ngủ?”

“Không…”

Cô phủ nhận, nhưng giọng mềm như mật ong.

Anh không nói thêm, chỉ cúi xuống bế cô lên như thể chuyện đó là hiển nhiên.

Uyển Nhi hoảng hốt ôm cổ anh:

“Ơ! Em tự đi được!”

“Biết.” – Thương Lẫm đáp bằng giọng vô cùng điềm tĩnh.

“Nhưng em đi lảo đảo như vậy nhìn chướng mắt.”

Uyển Nhi đỏ mặt, dụi đầu vào ngực anh, nhỏ giọng:

“Không có mà…”

Thương Lẫm ôm vợ trong tay, bước đi chậm rãi dọc theo con đường lát đá. Người xung quanh nhìn họ bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Dưới ánh đèn vàng ấm, dáng hai người hòa vào nhau như một bức tranh.

Đến khi đi ngang qua khu giải trí ban đêm, Uyển Nhi mở mắt ra và nhìn thấy vòng quay khổng lồ lấp lánh ánh sáng đủ màu.

Cô khẽ cựa:

“Anh… anh Lẫm… cho em xuống.”

Anh đặt cô xuống đất, vừa dặn:

“Đứng vững.”

Uyển Nhi ngẩng đầu chỉ vào vòng quay:

“Lên cái đó nhé?”

Thương Lẫm nhìn cô hồi lâu, rồi gật đầu:

“Đi.”

Cabin vòng quay dừng lại, cửa mở ra. Cả hai bước vào, cửa đóng lại tạo thành một khoảng không gian riêng nhỏ xinh. Ngồi xuống ghế, Uyển Nhi áp hai tay lên kính, nhìn ánh đèn toàn công viên từ từ nâng lên theo độ cao.

“Đẹp quá…” – cô thốt lên, giọng đầy kinh ngạc.

Thương Lẫm nhìn cảnh đẹp. Nhưng chỉ trong một giây.

Còn lại toàn bộ thời gian, anh nhìn Uyển Nhi.

Cô quay sang bắt gặp ánh mắt đó, bối rối hỏi:

“…Anh nhìn gì vậy?”

“Em.” – Anh trả lời thẳng, không chút do dự.

Uyển Nhi khụt khịt mũi, mặt đỏ hồng, quay đi tránh ánh nhìn làm tim cô loạn nhịp. Nhưng Thương Lẫm chậm rãi đưa tay kéo cằm cô trở lại:

“Trốn cái gì?”

“Em… em đâu có trốn…”

Cabin lắc nhẹ khi đi qua đỉnh, ánh sáng bầu trời đổ xuống, chiếu lên đôi mắt long lanh của Uyển Nhi. Hai người ngồi sát bên nhau, im lặng nhưng ấm áp đến nghẹn lại.

Khi vòng quay dần hạ xuống, Uyển Nhi kéo tay áo anh:

“Em muốn ăn kẹo bông…”

“Không phải em vừa ăn xiên nướng xong?” – Anh hỏi.

“Nhưng kẹo bông khác mà…”

Thương Lẫm nhìn cô vài giây, cuối cùng thở nhẹ, nửa bất lực nửa cưng chiều:

“Được. Đi mua.”

Đến quầy kẹo bông, cô đứng nhìn chú thợ kéo từng sợi đường thành bông lớn. Uyển Nhi reo nho nhỏ khi nhận cây kẹo bông to như cái mặt.

Thương Lẫm nhìn cô cắn một miếng to, đường dính mép trắng trắng.

Anh cau mày nhẹ, đưa ngón tay cái lau đi:

“Lần nào ăn cũng dính.”

Uyển Nhi cầm kẹo che nửa mặt:

“Đồ xấu tính…”

“Xấu cũng chỉ với mình em.” – Anh nói, rồi cầm cổ tay cô kéo sát vào người.

Đèn đêm phản chiếu bóng hai người lên mặt đường—một bóng cao, một bóng nhỏ, nhưng lại dính lấy nhau không rời.

Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh như chứa cả bầu trời:

“Anh Lẫm… hôm nay vui lắm.”

Thương Lẫm đặt tay lên đầu cô, xoa nhẹ:

“Muốn đi nữa, anh đưa đi.”

Cô mỉm cười tươi, tựa nhẹ vào tay anh như con mèo nhỏ vừa được vuốt ve:

“Vâng.”

Khoảnh khắc ấy bình yên đến mức người xung quanh như biến mất, chỉ còn lại tiếng gió, ánh đèn, và hai người họ bước chậm bên nhau trong một buổi tối dịu dàng kéo dài mãi không muốn kết thúc.

Trời đã tối hơn, nhưng khu thương mại lớn bên cạnh công viên lại sáng rực như ban ngày. Uyển Nhi vừa ăn xong kẹo bông, tay vẫn dính chút đường, nhưng ánh mắt đã bị bảng đèn LED khổng lồ ngoài trung tâm thương mại cuốn hút.

Cô khựng lại một chút rồi khẽ kéo tay áo Thương Lẫm:

“Anh Lẫm… mình vào trong kia đi nhé?”

Thương Lẫm nhìn theo hướng cô chỉ—một trung tâm thương mại sang trọng, lối vào trải thảm đỏ, cửa kính phản chiếu ánh đèn lung linh.

“Muốn vào?” – Anh hỏi lại, giọng trầm đều.

Uyển Nhi gật mạnh, như sợ bị từ chối:

“Vâng! Em muốn xem một chút…”

Thương Lẫm nắm lấy tay cô, siết nhẹ:

“Đi.”

Cửa tự động mở ra, hơi lạnh từ điều hòa phả ra. Bên trong vừa nhộn nhịp vừa sang trọng. Tiếng giày gót vang nhẹ trên sàn đá, mùi nước hoa thoang thoảng khắp nơi.

Uyển Nhi nhìn quanh, mắt sáng như sao:

“Chỗ này đẹp quá…”

Thương Lẫm nhìn cô—chỉ cô—rồi buông một câu khô khốc nhưng chân thật:

“Không đẹp bằng em.”

Uyển Nhi lập tức đỏ tai, tay nhỏ kéo nhẹ áo anh:

“Anh đừng nói mấy câu như vậy trước chỗ đông người…”

“Thế về phòng anh nói?”

Giọng anh thản nhiên đến mức cô suýt ngã.

“E-em không nói vậy!” – cô lúng túng.

Thương Lẫm cười nhạt một cái, bước sát lại, đặt tay lên lưng cô dẫn vào thang cuốn.

Thang cuốn di chuyển, Uyển Nhi đứng trước, anh đứng ngay sau cô, một tay vòng nhẹ trước bụng cô giữ cho khỏi nghiêng ngả. Người đi bên cạnh lén nhìn hai người, ai cũng thấy rõ dáng anh che chắn vô điều kiện.

“Anh Lẫm… em đi được…”

Cô khẽ nhắc.

“Anh không hỏi.”

Chỉ đáp vậy, nhưng giọng thấp ấm, lại làm cô ngoan ngoãn đứng yên dựa vào anh.

Lên đến tầng hai, khu thời trang nữ chiếu ánh đèn lung linh. Những ma-nơ-canh mặc váy ren trắng, váy công chúa, giày cao gót xinh xắn khiến Uyển Nhi dừng lại nhìn.

Thương Lẫm hỏi:

“Muốn xem cái nào?”

Uyển Nhi ngập ngừng:

“Em chỉ nhìn thôi…”

“Nhìn gì đủ.” – Anh nói, rồi kéo cô bước vào cửa hàng.

Nhân viên vừa thấy họ liền lễ phép cúi chào:

“Chào ngài Thương, chào phu nhân.”

Uyển Nhi lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng:

“Họ… gọi gì vậy…”

“Gọi đúng.” – Thương Lẫm nhàn nhạt đáp, bàn tay đặt sau lưng cô như khẳng định quyền sở hữu.

Nhân viên mang ra mấy mẫu váy mới nhất. Một chiếc váy trắng đơn giản nhưng mềm mại làm Uyển Nhi hơi động tâm.

“Thử cái này đi.” – Thương Lẫm chọn đúng chiếc cô nhìn lâu nhất.

“Nhưng… có tốn không…”

Anh liếc cô:

“Vợ anh mặc, không có gì gọi là tốn.”

Uyển Nhi bị câu đó làm tim mềm nhũn, bị nhân viên dắt vào phòng thử đồ trong trạng thái… hơi lâng lâng.

Một lúc sau, màn rèm mở ra. Uyển Nhi bước ra trong chiếc váy trắng, đơn giản nhưng tinh khôi, tựa như ánh đèn bao quanh cô cũng sáng hơn.

Cô khẽ xoay một vòng:

“Anh… nhìn được không?”

Thương Lẫm nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt sâu và bình tĩnh đến mức khiến cô lo lắng.

“…Xấu à?”

Thương Lẫm bước lại gần, cúi xuống gần sát tai cô:

“Đẹp đến mức… anh không thích người khác nhìn.”

Uyển Nhi đỏ bừng, tay lập tức kéo mép váy, lí nhí:

“Em… em thay lại nhé…”

“Không.” – Anh giữ tay cô lại.

“Mặc vậy. Anh thanh toán.”

Nhân viên suýt nghẹn vì ghen tị mức độ “chiều vợ đến đau tim” này.

Trả xong, Thương Lẫm dắt cô qua khu trà sữa, khu đồ lưu niệm, rồi đến khu trò chơi điện tử. Uyển Nhi vừa nhìn thấy mấy con gấu bông lớn đã sáng mắt như trẻ con.

“Anh ơi… chơi cái kia được không?” – cô chỉ vào máy gắp thú.

Thương Lẫm liếc cái máy, rồi nhìn cô:

“Muốn con nào?”

Uyển Nhi chỉ con gấu trắng to nhất.

Hai phút sau—

RẦM!

Máy gắp thả con gấu to bự xuống ô nhận.

Uyển Nhi tròn mắt:

“Anh giỏi quá!!”

Thương Lẫm bảo:

“Thật ra anh không giỏi. Chỉ là… anh nói người quản lý tăng tỉ lệ rơi vào đúng vị trí.”

Uyển Nhi: “…”

Anh cúi xuống, nhét con gấu vào tay cô:

“Thích thì lấy cả tủ cũng được.”

Cô ôm gấu, áp mặt vào nó, nũng nịu:

“Không cần cả tủ… chỉ cần cái này… với anh là được rồi.”

Thương Lẫm hơi khựng lại một nhịp.

Rồi đặt tay lên đầu cô, vuốt nhẹ:

“Ừ.”

Gió từ máy lạnh thổi nhẹ, đèn vàng trên trần rải xuống hai người, tạo nên một khung cảnh dịu dàng đến mức không ai muốn rời đi.

Khu thương mại càng về tối càng đông, ánh đèn phản chiếu lên sàn đá bóng loáng. Sau khi ôm con gấu bông to đùng đi một vòng, Uyển Nhi vô tình nhìn sang khu đối diện—nơi trưng bày những bộ váy ngủ lụa mềm, mỏng nhẹ, kiểu dáng gợi cảm nhưng tinh tế.

Cô khựng bước.

Đôi mắt chớp một cái rồi sáng lên, nhưng chỉ dám nhìn… không dám nói.

Thương Lẫm đi cạnh lập tức nhận ra.

Ánh mắt anh liếc theo hướng cô đang nhìn.

Khu “Trang phục ngủ cao cấp – dành cho phu nhân”.

Uyển Nhi lập tức quay mặt đi nơi khác, giả vờ nhìn trần nhà:

“Em… em đâu có nhìn cái đó…”

“Ừ.” – Thương Lẫm đáp, giọng đầy ý cười nhẹ.

“Anh cũng không thấy.”

Uyển Nhi đỏ mặt:

“Em thật sự không—”

Anh nắm cổ tay cô, kéo cô bước thẳng vào cửa hàng.

“Anh Lẫm!!” – cô hoảng hốt nhỏ giọng.

“Chỗ này… người ta đang nhìn…”

“Nhìn thì sao?”

Thương Lẫm rất bình thản.

“Vợ anh muốn xem.”

“Em… đâu có nói muốn…”

“Không nói, nhưng mắt em nói hết rồi.”

Uyển Nhi cắn môi, xấu hổ muốn chui xuống đất, còn nhân viên cửa hàng đã nhanh chóng bước đến cúi chào:

“Chào ngài Thương, chào phu nhân. Hôm nay hai người muốn xem dòng mới nhất phải không ạ?”

Uyển Nhi xua tay lia lịa:

“Không, em—”

Thương Lẫm đáp hộ:

“Có.”

Trong nháy mắt, một dãy váy ngủ lụa mềm rơi vào tầm mắt Uyển Nhi. Những bộ mỏng nhẹ, sắc màu tinh tế: hồng phấn, trắng, xanh nhạt… Kiểu dáng gợi cảm nhưng vẫn thanh lịch.

Cô đứng sững.

Mặt đỏ đến mức nóng ran.

Thương Lẫm đứng sau lưng cô, một tay đút túi quần, một tay đặt hờ trên eo cô như ngầm nói “người này của tôi”.

Anh nhìn từng bộ váy, không chút lung lay vì ánh mắt nhân viên hay khách vãng lai.

“Cái này.”

Anh chỉ một bộ váy lụa màu trắng kem, dây mảnh, form nhẹ nhàng nhưng ôm dáng.

“Phù hợp.”

Uyển Nhi giật mình:

“Anh… anh chọn cái đó thật hả!?”

“Không hài lòng?” – Anh hỏi lại.

“Không phải… mà… gợi cảm quá…”

Cô cúi đầu thì thầm.

Thương Lẫm cúi xuống sát tai cô, giọng trầm thấp:

“Chỉ mặc cho anh xem. Có gì mà ngại?”

Uyển Nhi muốn tan luôn tại chỗ.

Nhân viên tươi cười:

“Phu nhân muốn thử không ạ?”

“Không!”

Uyển Nhi lắc đầu lia lịa.

Thương Lẫm lại bảo:

“Thử.”

Cô quay ngoắt lại nhìn anh, mắt mở to:

“Không thử được!!”

“Vì sao?” – Anh hỏi rất nghiêm túc.

Uyển Nhi lúng túng đến mức muốn khóc:

“Vì… vì… nhìn kỳ lắm…”

Thương Lẫm im vài giây, rồi xoay người nói với nhân viên:

“Lấy cả hai size.”

Uyển Nhi:

“CẢ HAI!?”

Anh nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh đến mức làm tim cô loạn nhịp:

“Một để mặc.

Một để anh giữ.”

Uyển Nhi không chịu nổi nữa, ôm gấu bông che mặt.

Nhân viên đứng bên cạnh chỉ biết âm thầm ghen tị với mức độ chiều vợ… và chiếm hữu quá rõ ràng của anh Tổng tài này.

Thanh toán xong, túi đồ được đưa cho cô. Thương Lẫm nhận lấy, không để Uyển Nhi cầm nặng.

Cô lí nhí:

“Anh Lẫm… em không chắc mặc đẹp đâu…”

Anh đặt tay lên đầu cô, xoa nhẹ:

“Mặc gì cũng đẹp.

Nhưng mặc cái anh chọn thì… đẹp hơn.”

Uyển Nhi đỏ mặt đến mức tai cũng đỏ theo, chỉ biết lẽo đẽo đi theo anh, tim đập loạn như trống hội.

Không khí giữa hai người trở nên mềm mại, mỏng manh và hơi… ngọt đến mức khó thở.

Hai người rời khỏi khu váy ngủ, Uyển Nhi vẫn còn đỏ mặt, ôm con gấu bông lớn gần che được nửa người. Nhưng vừa đi vài bước, mùi hương phấn nhẹ nhàng thoảng ra từ phía trước khiến cô ngẩng đầu.

Một quầy mỹ phẩm sang trọng hiện ra—đèn sáng tinh tế, các lọ serum và son môi xếp ngay ngắn, lung linh dưới ánh đèn.

Uyển Nhi lập tức… dừng lại.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bảng màu son mới.

Thương Lẫm nhìn theo, rồi nhìn lại cô:

“Muốn xem?”

Uyển Nhi khẽ lắc đầu, nhưng đôi mắt vẫn dán vào quầy hàng:

“Không… em chỉ nhìn thôi…”

“Ừ.”

Anh đáp nhẹ.

“Nhìn thôi thì vào.”

“—Anh Lẫm!!”

Cô lúng túng kéo tay áo anh, nhưng bị anh dắt vào trước khi kịp phản đối.

Nhân viên nhận ra Thương Lẫm liền cúi chào, giọng chuyên nghiệp nhưng hơi phấn khích:

“Chào ngài Thương, chào phu nhân. Quầy vừa về bộ sưu tập son mới nhất. Phu nhân có muốn thử không ạ?”

Uyển Nhi nhỏ giọng:

“Em… không cần thử đâu…”

“Thử.”

Thương Lẫm nói luôn.

Uyển Nhi: “…”

Nhân viên nhanh chóng đặt xuống một dãy son bóng loáng, từng màu đều đẹp đến mức tim cô rung rinh.

Thương Lẫm khoanh tay đứng sau, ánh mắt như đang chọn chiến lược thương trường:

“Màu nào hợp?”

Nhân viên lập tức đưa mấy thỏi được đánh giá “phù hợp cho làn da sáng, gương mặt ngọt ngào”.

Uyển Nhi nhìn từng thỏi, cuối cùng cầm lên một thỏi màu hồng sương mai.

Cô chấm nhẹ lên môi thử:

“Anh… màu này được không?”

Thương Lẫm nhìn cô vài giây.

Uyển Nhi bắt đầu căng thẳng:

“…Không đẹp hả?”

Thương Lẫm bước đến gần, cúi xuống sát mặt cô.

Uyển Nhi giật mình, lùi nửa bước nhưng bị bàn tay anh giữ lại.

“Đẹp.”

Anh nói rất chậm.

“Nhưng màu này… dễ có người nhìn.”

“Vậy…” – Uyển Nhi nuốt nước bọt – “màu nào… không ai nhìn?”

Thương Lẫm chỉ vào thỏi đỏ trầm góc bên phải:

“Cái đó.”

Uyển Nhi há hốc:

“Màu này đậm lắm!!”

“Đậm nhưng hợp với em.”

Giọng anh chắc nịch như vừa ký hợp đồng.

Nhân viên gật đầu ngay:

“Đúng vậy ạ, hợp vô cùng!”

Uyển Nhi đành thử lên môi.

Khi ngẩng lên, gương mặt cô trở nên tinh tế, khí chất hơn vài phần.

Thương Lẫm nhìn cô rất lâu, ánh mắt trầm xuống một chút—nhưng không phải vì không thích.

Mà là… thích quá.

Anh đưa tay chạm nhẹ cằm Uyển Nhi để nhìn kỹ hơn:

“Ừ. Lấy.”

“Anh… mua thật hả!?”

“Em nghĩ anh đưa em vào đây làm gì?”

Giọng anh bình thản, nhưng ánh mắt ấm đến mức khiến cô mềm nhũn.

Nhân viên tiếp tục giới thiệu một loại phấn má và kem dưỡng.

Uyển Nhi xua tay:

“Không cần… nhiều quá…”

Thương Lẫm cắt ngang:

“Lấy hết bộ.”

Uyển Nhi quay sang trách nhẹ, giọng nhỏ như mèo:

“Anh chiều em quá…”

Thương Lẫm nhìn cô, ánh mắt vừa dịu vừa nghiêm:

“Không phải chiều. Là trách nhiệm.”

“Trách nhiệm… gì chứ…”

“Lo cho vợ anh.”

Anh nói chậm từng chữ, như thể hoàn toàn tự nhiên.

Uyển Nhi đỏ bừng, cầm túi đồ mỹ phẩm được trao, tay run nhẹ nhẹ.

Khi hai người rời khỏi quầy mỹ phẩm, Uyển Nhi vừa ôm gấu bông, vừa ôm túi, vừa đỏ mặt, như một quả đào nhỏ sắp chín đến nơi.

Thương Lẫm nắm tay cô, bước chậm theo nhịp của cô, hỏi nhẹ:

“Còn muốn đi đâu nữa?”

Uyển Nhi cắn môi suy nghĩ, rồi ngẩng lên:

“Em muốn… đi qua khu đồ đôi.”

Ánh mắt cô lóe sáng một chút ngại ngùng.

Thương Lẫm dừng bước một giây, rồi nắm tay cô chặt hơn:

“Đi.”

Khu đồ đôi nằm ở tầng ba, trang trí bằng đèn vàng ấm áp và những giá treo quần áo màu pastel. Khi vừa bước vào, Uyển Nhi thậm chí quên luôn việc ôm gấu bông, mắt cô mở to đầy thích thú.

Áo thun đôi.

Áo hoodie đôi.

Ly nước đôi.

Ốp điện thoại đôi.

Tất cả đều đáng yêu đến mức khiến cô đứng ngẩn tại chỗ.

Thương Lẫm nhìn phản ứng của cô, khóe môi cong nhẹ một độ rất nhỏ chỉ mình Uyển Nhi phát hiện được.

“Thích cái nào?” – anh hỏi.

Uyển Nhi xoay người nhìn anh, ngập ngừng:

“Cái nào cũng… dễ thương.”

Thương Lẫm đáp ngay:

“Vậy lấy hết.”

Uyển Nhi tá hỏa:

“Không được!! Nhiều lắm!!”

“Không nhiều.” – Anh cúi xuống sửa lại chiếc gấu bông cô suýt làm rơi.

“Miễn em thích.”

Câu nói đơn giản nhưng làm tim cô mềm như kem tan.

Nhân viên thấy vậy liền mời hai người đến khu thử áo đôi.

Một bộ áo hoodie kem nhạt in hình cặp thỏ đang nắm tay nhau thu hút ánh nhìn của Uyển Nhi.

“Anh Lẫm… cái này đẹp.”

Cô chỉ nhẹ, giọng vẫn còn chút rụt rè.

Thương Lẫm gật đầu:

“Thử đi.”

Uyển Nhi ôm bộ đồ vào phòng thử.

Một lúc sau, cô bước ra với chiếc hoodie rộng mềm, tay áo hơi dài khiến cô trông càng nhỏ bé.

Cô xoay xoay:

“Anh thấy sao?”

Thương Lẫm nhìn cô vài giây. Lâu đến mức Uyển Nhi bắt đầu đứng không yên.

“…Không hợp à?” – cô hỏi nhỏ.

Thương Lẫm bước đến, nắm nhẹ cổ áo hoodie, kéo sát cô lại:

“Hợp đến mức… muốn giữ em trong tay cả ngày.”

Uyển Nhi đỏ mặt, cúi gằm xuống, tay siết con gấu bông như cái khiên sống.

Nhân viên cười:

“Phu nhân thử giỏi lắm ạ. Ngài Thương có muốn thử bộ còn lại không ạ?”

Uyển Nhi vội lắc đầu:

“Anh ấy không thích mấy đồ này đâu…”

Thương Lẫm liếc cô, rồi nói:

“Đưa đây.”

Uyển Nhi trợn mắt:

“Anh… anh mặc thật á!?”

“Em mặc. Anh không mặc thì lẻ.”

Cô đỏ mặt lần hai.

Một lúc sau, anh bước ra trong bộ hoodie đôi giống hệt cô. Áo hơi ôm vai, dáng người cao lớn của anh càng nổi bật. Người trong cửa hàng gần như muốn quay lại nhìn lần hai.

Uyển Nhi nhìn anh… rồi cười không kìm được.

“Sao cười?” – Thương Lẫm hỏi.

“Tại… anh mặc đẹp quá…”

Cô thú nhận, mắt cong cong.

Anh tiến lại gần, vươn tay kéo mũ hoodie của cô lên trùm đầu cô:

“Em nói câu đó… nhớ giữ một mình anh nghe.”

Uyển Nhi cắn môi, tim đập mạnh đến mức muốn bật khỏi ngực.

Cuối cùng, nhân viên gói lại hai bộ đồ đôi, thêm hai chiếc vòng tay đôi mà Uyển Nhi ngập ngừng mãi mới dám nhận.

Ra khỏi khu đồ đôi, cô ôm gấu bông, tay kia nắm tay Thương Lẫm, túi đồ treo đầy trên tay anh. Hai người đi giữa trung tâm thương mại đông đúc, nhưng cứ như toàn thế giới chỉ còn họ.

Uyển Nhi ngước lên:

“Anh Lẫm… mình đi ăn tối nha?”

“Ừ.” – anh đáp.

“Em muốn ăn gì?”

Cô nghĩ một chút, rồi chỉ tay về phía nhà hàng Nhật cuối hành lang.

“Cái kia…”

Anh siết tay cô:

“Đi.”

Hai người bước về phía nhà hàng, ánh đèn phản chiếu lên hình bóng họ—một cặp đôi trẻ đẹp, ngọt ngào, quấn quít đến mức ai nhìn cũng phải mỉm cười ghen tị.

Rời khỏi khu đồ đôi, hai người đi dạo chậm trong trung tâm thương mại. Uyển Nhi vừa đi vừa ôm gấu bông, bước chân nhẹ như đang mang theo cả túi hạnh phúc. Thương Lẫm nắm tay cô, để cô quyết định hướng đi, còn anh chỉ việc theo sát phía bên.

Một lúc sau, Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn mảng kính lớn trang trí bằng vô số cây xanh nhỏ xinh ở khu trang trí nội thất. Những chậu cây mini, cây trái thu nhỏ, cây kiểng đủ màu sắc xếp thành từng hàng.

Cô dừng lại.

Thương Lẫm cũng dừng theo, cúi xuống nhìn gương mặt cô đang sáng lên.

“Sao vậy?” – anh hỏi.

Uyển Nhi chần chừ vài giây rồi nhỏ giọng:

“Anh Lẫm… em muốn… trồng cây.”

Anh nghiêng đầu:

“Trồng cây?”

Cô gật gật, đôi mắt long lanh đầy nghiêm túc:

“Dạ. Em muốn trồng cây thật. Cây có quả ấy.”

Rồi đếm bằng ngón tay:

“Cam… quýt… xoài… mận… nho… kiwi… việt quất…”

Thương Lẫm im lặng 3 giây.

Uyển Nhi tưởng anh không đồng ý, vội hoảng:

“Nhưng… em chỉ thử thôi! Không nhất thiết phải nhiều… nếu khó quá thì—”

“Em muốn trồng tất cả?” – anh hỏi lại, giọng rất bình tĩnh.

Uyển Nhi bối rối gật đầu nhỏ xíu:

“…Vâng.”

Thương Lẫm đứng thẳng dậy, nhìn về phía dãy cây trái mini trưng bày như đang cân nhắc điều gì đó.

Rồi anh nắm tay cô kéo nhẹ sang khu vực đó.

Uyển Nhi tròn mắt:

“Anh đưa em đi đâu vậy…?”

“Xem cây.” – anh đáp.

“Nhưng ở đây chỉ có cây nhỏ thôi, em muốn trồng ngoài vườn—”

“Ừ.” Thương Lẫm ngắt lời, rất bình thản:

“Vậy tối nay về anh nói người thiết kế thêm khu vườn riêng.”

Uyển Nhi sững người:

“Anh… nói thật hả?”

Thương Lẫm liếc cô một cái:

“Em nghĩ anh nói chơi?”

Cô lí nhí:

“…Không… nhưng… khu vườn riêng lớn lắm đó.”

“Vậy làm lớn.”

Anh đáp không chút do dự.

Uyển Nhi đỏ mặt, ôm chặt gấu bông, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Em chỉ… trồng cho vui thôi. Không cần làm to như vậy…”

“Vợ anh muốn trồng, anh chuẩn bị đất.”

Thương Lẫm nói câu đó như thể đang ký hợp đồng mua một tập đoàn, bình tĩnh và chắc chắn.

Cô ngước nhìn anh:

“Em… e

m thích trồng trái cây tươi để hái ăn á.”

“Em hái.” – anh nói.

“Anh ăn.”

Uyển Nhi bật cười, đôi mắt cong cong:

“Anh chỉ được ăn thôi đúng không?”

“Ừ.” – anh nhìn cô, giọng trầm mà đầy ý cười.

“Còn lại em làm.”

Cô đỏ mặt, đá nhẹ mũi giày xuống sàn:

“Em làm được thiệt đó. Anh đừng chê em.”

Thương Lẫm vươn tay xoa nhẹ đầu cô:

“Không chê.”

Rồi kéo gấu bông xuống cho cô nhìn thẳng vào anh.

“Nếu em thích, anh có thể trồng cùng.”

Uyển Nhi mở to mắt:

“Anh mà… trồng cây?”

“Ừ.”

Cô im vài giây… rồi bật cười khúc khích:

“Em tưởng tượng ra cảnh anh mặc đồ vest rồi tưới cây… buồn cười quá!”

Thương Lẫm nhấc cằm cô lên, giọng chậm rãi:

“Cười nữa xem.”

Uyển Nhi lập tức nín, nhưng đôi mắt vẫn long lanh vì đang cố nhịn.

Anh hừ nhẹ, kéo cô sang khu bán hạt giống mini.

“Thích loại nào?” – anh hỏi.

Uyển Nhi nghiêng đầu, đếm từng ngón tay:

“Cam, quýt, xoài, mận, nho, kiwi, việt quất… à! Em còn muốn trồng dâu nữa!”

“Lấy hết.” – Thương Lẫm nói.

Cô nắm tay anh, giọng mềm như mật:

“Anh thiệt sự không thấy phiền hả?”

“Phiền.” – anh nói rất thẳng.

Uyển Nhi ngẩng đầu, hụt hẫng:

“…Vậy sao anh vẫn đồng ý?”

Thương Lẫm nghiêng người, kề sát tai cô:

“Vì em đáng phiền.”

Uyển Nhi đơ 2 giây, mặt đỏ bùng nổ như quả cherry chín.

Cô ôm gấu bông che mặt:

“Anh… nói mấy câu đó trước đông người là gian lắm đó…”

Thương Lẫm đặt tay lên lưng cô, giọng thấp trầm như dỗ dành:

“Đi chọn cây đi. Tối về anh sắp xếp người chuẩn bị khu vườn.”

Uyển Nhi ngẩng lên, ánh mắt sáng rực như trẻ con được cho cả thế giới:

“Dạ!!”

Cô kéo tay anh vào sâu hơn khu quầy cây, còn Thương Lẫm đi phía sau, ánh mắt mềm hẳn lại khi nhìn thấy dáng cô nhún nhảy vì vui.

Uyển Nhi ôm gấu bông, tay còn lại nắm chặt túi hạt giống. Đi một hồi lâu trong trung tâm thương mại, cô bắt đầu chậm lại, bước chân nhỏ khẽ khựng vài lần. Dù cố giấu, nhưng rõ ràng cô đã mệt.

Thương Lẫm liếc qua một cái là biết ngay.

Anh dừng bước.

Uyển Nhi cũng dừng theo, ngẩng đầu:

“Anh… sao vậy?”

“Đưa đây.” – Thương Lẫm nói.

“Đưa… cái gì ạ?” – cô chớp mắt.

Anh cúi xuống, một tay bế cả gấu bông của cô, tay còn lại ôm eo cô kéo sát về phía mình.

"Á—anh Lẫm! Em tự đi được mà…” – cô nhỏ giọng kháng nghị.

“Không hỏi.”

Nói xong, anh bế bổng cô lên như không nặng gì.

Uyển Nhi vội vòng tay qua cổ anh để khỏi ngã, hai tai đỏ ửng:

“Người ta nhìn kìa…”

“Nhìn thì nhìn.” – Thương Lẫm cất bước, ôm cô vững như bế báu vật.

“Em mệt là anh bế.”

Uyển Nhi lí nhí:

“Em… không mệt lắm…”

“Nãy bước loạng choạng ba lần.” – Anh đáp rất lạnh nhạt.

“Em tưởng anh không thấy?”

Uyển Nhi ngậm miệng, chôn mặt vào ngực anh.

Anh bế cô dọc theo hành lang sáng đèn, khiến không ít người quay lại nhìn—không phải vì tò mò, mà vì trông họ quá đẹp đôi, quá tình cảm mà lại tự nhiên đến mức ganh tị.

Uyển Nhi nghiêng mặt hỏi khẽ:

“Anh Lẫm… mình đi đâu vậy?”

“Ăn tối.”

“Vậy… em xuống đi, người ta bế đến nhà hàng mắc cỡ lắm…”

Anh trả lời thẳng, không thương lượng:

“Không.”

“Nhưng—”

“Em xuống rồi lại mệt.”

Uyển Nhi cắn môi, không dám nói thêm tiếng nào.

Anh bế cô đến tận cửa nhà hàng Nhật. Nhân viên nhà hàng vội cúi chào:

“Chào ngài Thương, phu nhân. Mời hai người vào.”

Nghe chữ “phu nhân”, Uyển Nhi chôn mặt sâu hơn vào vai anh, như muốn tan biến.

Thương Lẫm đặt cô xuống ghế trong phòng ăn riêng, động tác nhẹ như đặt đồ dễ vỡ. Anh ngồi đối diện, ánh mắt vẫn nhìn cô đầy kiểm tra:

“Em có chóng mặt không?”

“Không ạ…” – cô lắc đầu nhỏ xíu.

“Gắng ngồi một lát. Ăn xong về nghỉ.”

Uyển Nhi khẽ cười, đôi mắt cong cong:

“Anh bế em trước đông người như vậy… em quê muốn chết.”

“Không cần quê.” – Thương Lẫm pour nước cho cô.

“Em là vợ anh.”

Uyển Nhi đỏ mặt, nâng ly lên che môi.

Suất ăn được đưa vào: sushi, sashimi, lẩu nhỏ và cơm hộp Nhật được trình bày tinh tế. Uyển Nhi nhìn mà sáng mắt, sự mệt mỏi lập tức giảm đi một nửa.

Cô gắp miếng cá hồi, ăn một miếng rồi tươi cười:

“Ngon quá!”

Thương Lẫm chống tay nhìn cô ăn, như chỉ cần thế đã hài lòng.

Sau vài phút, anh nói:

“Ăn xong về. Anh muốn xem khu đất sau nhà để bố trí vườn cho em.”

Uyển Nhi mở to mắt:

“Anh… làm thật trong hôm nay luôn hả!?”

“Không phải hôm nay thì khi nào?”

Giọng anh thản nhiên, như chuyện xây nguyên khu vườn trái cây cho vợ chỉ là chuyện nhỏ.

Uyển Nhi siết chiếc muỗng, giọng mềm như tan ra:

“Anh chiều em quá…”

Thương Lẫm nhìn cô, đôi mắt sâu lại dịu xuống:

“Em muốn trồng cây.”

Anh chậm rãi nói, từng chữ chắc như đá:

“Anh muốn thấy em vui.”

Uyển Nhi cúi đầu, mặt ửng hồng như trái đào.

Sau bữa ăn, khi cô đứng dậy hơi mệt, Thương Lẫm lập tức cúi xuống:

“Lại đây.”

“Á! Anh bế nữa hả!?” – cô hoảng.

“Về nhà.” – anh đáp.

Và mặc kệ cô phàn nàn nhỏ tiếng, anh vẫn bế cô ra khỏi nhà hàng, ôm cô vào xe như thể ôm cả thế giới trong tay.

Không khí đêm dịu nhẹ, ánh đèn từ TTTM phản chiếu lên kính xe. Uyển Nhi tựa đầu vào vai anh, hơi thở đều đều.

“Em ngủ đi.” – Thương Lẫm nói nhỏ.

“Về đến nhà anh gọi.”

Uyển Nhi nhắm mắt lại, môi cong nhẹ:

“Về nhà… anh nhớ dẫn em ra sau vườn nha.”

“Ừ.” – anh đáp.

“Anh sẽ làm.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc