Mười một giờ hơn hắn mới trở về.
Uyển Nhi vốn định giả vờ ngủ, nhưng vừa nghe tiếng cửa mở liền khẽ xoay người, đôi mắt long lanh nhìn anh như trách móc.
“Anh biết bây giờ là mấy giờ không…?” Giọng cô mềm như kẹo, vừa uất ức vừa đáng yêu.
Thương Lẫm tháo áo khoác, bước đến cạnh giường. Ánh mắt anh chạm ngay vào dáng vẻ nhỏ xinh đang co lại trong chăn của cô. “Biết.” Anh ngồi xuống, giọng trầm thấp. “Em đợi anh?”
Uyển Nhi chu môi: “Ai thèm đợi… Chỉ là không ngủ được thôi.”
Trong ánh đèn, gương mặt cô đỏ lên một cách không giấu được. Thương Lẫm hơi cúi xuống, ánh mắt khẽ cong như nhìn thấy điều gì đó làm anh vừa buồn cười vừa thương.
“Không ngủ được thì gọi điện cho anh.” Anh đưa tay xoa đầu cô, động tác ôn nhu lạ thường. “Đợi anh một mình như vậy… hửm?”
Uyển Nhi lập tức chui ra khỏi chăn, vòng tay ôm lấy eo anh, giọng nhỏ tới mức chỉ đủ để anh nghe:
“Tại anh cả… Em quen ngủ có anh rồi.”
Chỉ một câu, trái tim người đàn ông cứng rắn như băng kia lập tức mềm xuống.
Thương Lẫm kéo cô vào lòng, cằm nhẹ đặt lên tóc cô:
“Ừ. Lần sau anh về sớm. Đừng nhìn anh như thế… anh không chịu nổi.”
Uyển Nhi ngước mắt, đôi mi run run:
“Em chỉ muốn anh ở bên em thôi.”
Anh khẽ cười, ôm siết cô hơn, giọng nói mang theo sự cưng chiều triệt để mà chỉ dành riêng cho vợ mình:
“Anh cũng vậy. Lại đây… để anh ôm em ngủ.”
Uyển Nhi ngoan ngoãn rúc vào ngực anh, nũng nịu như một chú mèo nhỏ được dỗ dành:
“Vậy anh ôm chặt chút…”
“Được.”
Thương Lẫm đáp, rồi ôm lấy cô như muốn giữ cả thế giới trong vòng tay. Uyển Nhi nằm trong lòng anh một lúc, cảm giác được bao bọc khiến mí mắt cô dần nặng xuống. Nhưng vừa khi cô sắp ngủ, Thương Lẫm lại khẽ nghiêng đầu nhìn xuống, giọng trầm ấm vang lên ngay sát tai:
“Uyển Nhi.”
“Dạ…?” Cô nhắm mắt nhưng vẫn đáp, giọng mềm như sữa nóng.
“Lần sau đừng buồn vì anh về trễ.” Anh kéo chăn lên cho cô, động tác cẩn thận không khác gì đang chăm báu vật. “Chỉ cần nói với anh một tiếng, anh sẽ thu xếp mọi thứ.”
Uyển Nhi mở mắt, đôi mắt long lanh trong bóng tối.
“Em không buồn… chỉ là…”
Cô chớp chớp mi, nhỏ giọng:
“Em nhớ anh.”
Một câu đơn giản nhưng đủ khiến hơi thở Thương Lẫm chững lại.
Anh đặt tay lên gáy cô, nhẹ nhàng kéo cô vào gần hơn, giọng khàn khàn mà dịu dàng đến lạ:
“Nhớ thì nói. Đừng chịu đựng một mình.”
Uyển Nhi dụi mặt vào ngực anh, giọng nũng nịu:
“Em nói rồi đó. Anh phải bù cho em…”
“Bù thế nào?” Anh cười khẽ, ánh mắt đầy cưng chiều.
Cô xòe tay, ngón tay chạm nhẹ vào ngực anh, vẽ từng vòng tròn nhỏ như đang làm nũng:
“Ôm em ngủ… không được buông tay giữa chừng.”
“Chỉ vậy thôi?” Anh hỏi, dù trong giọng lại như đang thách thức cô nói thêm.
Uyển Nhi đỏ mặt.
“Ừm… chỉ vậy thôi.”
“Được.”
Anh nói dứt khoát, rồi vòng tay ôm trọn lấy cô, lực ôm tăng thêm vài phần như muốn giữ cô lại mãi.
Uyển Nhi thỏ thẻ:
“Anh ấm quá…”
Thương Lẫm khẽ hôn lên trán cô — một nụ hôn rất nhẹ nhưng đầy tình cảm..
“Ngủ đi, bảo bối. Anh ở đây rồi.”
Lần này, Uyển Nhi không còn chống đỡ nổi cơn buồn ngủ.
Cô rúc vào ngực anh, nụ cười mỏng trên môi, thiếp đi trong vòng tay mà cả thế giới đều thèm khát.
Còn Thương Lẫm, sau khi chắc chắn cô ngủ say, mới nhẹ nhàng siết cô thêm chút nữa, ánh mắt mềm đến mức chính anh cũng không nhận ra.
“Ngủ ngon… vợ anh.”
Ánh nắng đầu ngày len qua rèm cửa, rơi xuống chiếc giường rộng lớn.
Ôn Uyển Nhi khẽ cựa mình, mi mắt run run như con mèo nhỏ vừa bị đánh thức.
Điều đầu tiên cô cảm nhận không phải ánh sáng… mà là vòng tay chắc chắn đang siết chặt eo mình.
Cô mở mắt, và ngay lập tức đập vào tầm nhìn là bờ ngực rắn chắc của Thương Lẫm.
Uyển Nhi chớp mắt mấy lần.
Vẫn là anh.
Vẫn ôm cô chặt như tối qua.
Cô cựa nhẹ để ngồi dậy, nhưng cánh tay người đàn ông phía sau bỗng siết lại.
Giọng anh khàn khàn vì mới tỉnh ngủ, mang theo chút lười biếng mà cực kỳ gợi cảm:
“Nhúc nhích làm gì?”
Uyển Nhi đỏ mặt. “Em… em dậy thôi.”
“Không.”
Anh kéo cô nằm xuống lần nữa, cằm đặt lên vai cô, giọng còn buồn ngủ nhưng khí thế thì không đổi:
“Nằm thêm.”
“Anh không đi làm à?” — cô hỏi nhỏ.
“Không vội.”
Anh đáp, còn vùi mặt vào cổ cô như đang trừng phạt vì cô dám thức trước anh.
“Vợ anh muốn chạy đi đâu sớm thế?”
Uyển Nhi bật cười khẽ, giọng mềm như kẹo:
“Em chỉ muốn đánh răng rửa mặt mà…”
“Không cho.”
Thương Lẫm đáp một cách ngang ngược nhưng dịu dàng.
“Nằm yên đây. Anh ôm.”
Cô yếu ớt phản kháng: “Người ta đói rồi…”
Vừa nghe câu ấy, Thương Lẫm im lặng vài giây.
Rồi anh xoay người, chống một tay bên cạnh đầu cô, cúi xuống nhìn thẳng vào mặt vợ mình.
Đôi mắt anh sâu, như vừa tỉnh ngủ nhưng lại tràn đầy cưng chiều.
“Đói?” — anh hỏi.
Uyển Nhi gật đầu, đôi mắt long lanh như muốn làm nũng thêm.
Thương Lẫm bật cười, giọng trầm thấp:
“Được rồi. Anh cho em dậy.”
Uyển Nhi mừng rỡ định ngồi dậy thì anh nói tiếp:
“Nhưng trước đó…”
Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên má cô, giọng chậm rãi, đầy ý cưng chiều:
“Cho anh ôm một chút nữa.”
Cô không nỡ từ chối.
Uyển Nhi ngoan ngoãn rúc vào lòng anh thêm vài giây.
Đến khi anh thỏa mãn buông ra, cô vừa đứng dậy liền nghe giọng anh phía sau:
“Uyển Nhi.”
Cô quay lại. “Dạ?”
Thương Lẫm nhìn cô bằng ánh mắt khiến trái tim cô mềm nhũn:
“Buổi sáng được thấy em… anh thấy đáng để thức dậy.” Sau khi rửa mặt thay đồ xong, Uyển Nhi bước ra khỏi phòng thì đã thấy Thương Lẫm dựa vào tường chờ mình. Cổ áo sơ mi anh còn chưa cài hết, tay đút túi, dáng vẻ tùy ý nhưng lại mang khí chất khiến người ta khó lòng dời mắt.
“Xong rồi?” — anh hỏi.
Uyển Nhi khẽ gật đầu. “Dạ.”
Thương Lẫm đưa tay ra.
“Lại đây.”
Cô ngoan ngoãn tiến tới, để anh nắm tay dẫn xuống lầu. Bàn tay anh ấm, bao trọn lấy tay cô khiến mỗi bước đi đều trở nên mềm xuống.
Bước tới cuối cầu thang, bà quản gia Thương đã đứng chỉnh tề đợi sẵn. Bà khoảng hơn năm mươi, dáng người phúc hậu, ánh mắt hiền từ nhưng lễ nghi không hề thiếu.
Vừa thấy hai vợ chồng xuống, bà cúi đầu:
“Chào buổi sáng, Ngài Thương, phu nhân.”
Uyển Nhi hơi khựng lại.
Nghe người khác gọi “phu nhân” khiến cô đỏ cả vành tai.
Thương Lẫm liếc sang vợ một cái, ánh mắt như đang nói: xấu hổ cái gì chứ, em là của anh.
Uyển Nhi lí nhí đáp:
“Dạ… chào bà.”
Bà quản gia mỉm cười hiền hậu:
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, phu nhân muốn thêm món gì cứ nói với tôi.”
Uyển Nhi lập tức xua tay:
“Không cần đâu ạ, cháu ăn gì cũng được.”
Thương Lẫm nắm tay cô chặt hơn, giọng bình thản nhưng đầy chủ quyền:
“Về sau cứ chuẩn bị theo khẩu vị của cô ấy.”
“Vâng, thưa Ngài.” — bà quản gia đáp, ánh mắt nhìn Ôn Uyển Nhi đầy thiện cảm.
Khi bà lui vào bếp, Uyển Nhi khẽ kéo tay áo Thương Lẫm:
“Anh đừng nói vậy… Em ngại lắm.”
Anh cúi xuống, giọng trầm khẽ chạm tai cô:
“Em là chủ nhân ở đây, nể ai cũng được, nhưng không cần nể bà ấy.”
Uyển Nhi chớp mắt:
“Nhưng bà ấy dễ thương mà…”
Thương Lẫm nhướng mày, khóe môi cong nhẹ:
“Ừ. Nhưng dễ thương vừa thôi, đừng để anh ghen.”
Uyển Nhi suýt nghẹn, trợn mắt:
“Ghen… với bà quản gia!?”
“Ghen với bất cứ ai khiến em chú ý quá mức.”
Anh nói thản nhiên như đang bàn chuyện thời tiết.
Uyển Nhi đỏ bừng mặt, gượng gạo ngồi xuống bàn khi thấy bà quản gia mang thức ăn ra.
Bà đặt bát cháo xuống trước mặt cô, mỉm cười:
“Phu nhân ăn sáng đi, món này tốt cho sức khỏe.”
“Dạ… cảm ơn bà.” — Uyển Nhi nhẹ giọng.
Thương Lẫm ngồi cạnh cô, ánh mắt không rời khỏi gương mặt vợ.
Bà quản gia liếc thấy cảnh đó, khẽ bật cười:
“Ngài Thương hôm nay tâm trạng tốt nhỉ.”
Uyển Nhi lập tức cúi gằm mặt xuống bát cháo.
Thương Lẫm không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Vợ tôi ở đây, tâm trạng xấu kiểu gì được.”
Bà quản gia khẽ che miệng cười, rồi lui ra để lại không gian cho hai người.
Uyển Nhi nhỏ giọng trách:
“Anh nói vậy trước mặt người khác làm em ngại chết…”
Thương Lẫm nghiêng người lại gần, giọng thấp đến mức chỉ cô nghe thấy:
“Kệ. Anh thích để họ biết anh thương vợ.”
Sau khi ăn sáng xong, Thương Lẫm đứng dậy trước, rồi đưa tay về phía Uyển Nhi:
“Đi thôi.”
Uyển Nhi ngơ ngác:
“Đi… đâu ạ?”
Thương Lẫm nhìn cô như thể câu hỏi đó rất đáng yêu:
“Đi chơi.”
Uyển Nhi chớp mắt vài lần.
“Bây giờ…? Không phải anh có cuộc họp sáng nay sao?”
Anh cúi xuống nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, ngón tay đan vào nhau vô cùng tự nhiên.
“Hủy rồi.”
“Hủy!?”
Cô hoảng hốt. “Anh đừng hủy vì em chứ!”
Thương Lẫm kéo nhẹ cô lại gần, giọng trầm khẽ bật ra một tiếng cười:
“Anh hủy vì anh muốn đi chơi với vợ. Không phải vì em.”
Uyển Nhi mím môi, nhưng trong lòng mềm nhũn.
Khi họ bước ra sảnh, bà quản gia đã đứng sẵn để tiễn, thấy hai người tay trong tay liền nở nụ cười hiền:
“Chúc Ngài và phu nhân đi chơi vui vẻ.”
Uyển Nhi đỏ mặt cúi đầu cảm ơn.
Thương Lẫm thì gật nhẹ, rồi rất tự nhiên đặt tay lên lưng vợ, dìu cô ra cửa.
Chiếc xe đen sang trọng đã đậu chờ từ sớm. Tài xế đứng cạnh xe cúi đầu:
“Chào buổi sáng Ngài Thương, phu nhân.”
Cửa xe được mở ra. Trước khi lên, Thương Lẫm hơi cúi đầu xuống sát tai Uyển Nhi:
“Cẩn thận bước.”
Anh đặt tay chắn trên khung cửa để cô không va đầu, còn tay kia giữ eo cô như thể chỉ cần lơi một chút là cô sẽ ngã mất.
Uyển Nhi ngồi xuống, ngước nhìn anh:
“Anh lúc nào cũng chăm em vậy à?”
Thương Lẫm đáp một câu ngắn gọn nhưng tràn ngập cưng chiều:
“Em là vợ anh.”
Anh ngồi vào bên cạnh, không quên kéo dây an toàn cho cô. Khi dây vừa cài “tách” một tiếng, anh cúi sát mặt cô, ánh mắt sâu và dịu đến mức khiến tim cô loạn nhịp.
“Thắt dây xong rồi.” – cô thì thầm, mặt nóng ran.
“Ừ.” – Anh không rời mắt cô.
“Nhưng anh muốn nhìn em thêm chút nữa.”
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Uyển Nhi quay sang hỏi nhỏ:
“Hôm nay… chúng ta đi đâu?”
Thương Lẫm đặt tay lên tay cô, ngón cái nhẹ xoa mu bàn tay, giọng nói mang theo ý cưng chiều tuyệt đối:
“Em muốn đi đâu, anh đưa đi đó.”
Uyển Nhi bật cười khẽ.
“Nghe giống đang chiều trẻ con quá.”
Thương Lẫm không hề phủ nhận:
“Ừ. Anh thích chiều em.”
Cô cắn môi, tim đập thình thịch.
“Vậy… đi công viên giải trí được không? Em muốn đi từ lâu rồi.”
Thương Lẫm liếc sang, khóe môi nhấc lên:
“Được. Nhưng nhớ nắm tay anh suốt đường.”
Uyển Nhi nghiêng đầu:
“Sao vậy?”
“Để khỏi lạc.” – Anh đáp, nhưng ánh mắt lại mang ý hoàn toàn khác.
“Vợ đẹp quá. Anh không muốn người khác nhìn lâu.”
Uyển Nhi lập tức đỏ mặt đến mức muốn trốn vào ghế.
Thương Lẫm nhìn thấy phản ứng đó, ánh mắt tràn đầy ý cười:
“Còn đỏ mặt là vẫn còn đáng yêu.”
Khi xe dừng lại trước cổng công viên giải trí, Uyển Nhi lập tức hào hứng hơn hẳn. Cô nắm tay Thương Lẫm kéo đi như một chú thỏ nhỏ vừa nhìn thấy đồ ăn yêu thích.
“Anh Lẫm! Ở đây có Cung Điện Chim Cách Cụt đó, em muốn đi xem lâu lắm rồi!”
Thương Lẫm nhìn vẻ mặt sáng rực của vợ, khóe môi anh cong lên rất thấp nhưng rõ ràng:
“Đi thôi.”
Anh để cô đi phía trước một đoạn, nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô như sợ cô chạy mất.
Bước vào khu công trình lớn, ánh sáng xanh dịu phủ lên khắp nơi. Người qua lại đông nhưng ai cũng bị thu hút bởi cặp đôi nổi bật: một cô gái nhỏ nhắn cười tươi, và một người đàn ông cao lớn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại mềm đến không ngờ.
Uyển Nhi vừa vào đã reo lên:
“Chim cách cụt kìa! Đáng yêu quá!”
Cô áp sát vào lớp kính lớn, nhìn bầy chim cánh cụt đang bơi bơi đi lại. Trông cô còn đáng yêu hơn cả mấy con chim nhỏ kia.
Thương Lẫm khoanh tay đứng phía sau, mắt không nhìn chim, chỉ nhìn mỗi vợ.
“Anh Lẫm, lại đây xem nè!”
Anh bước tới.
“Đang xem.”
Uyển Nhi tưởng anh xem chim, nhưng khi quay lại thì thấy ánh mắt anh… hoàn toàn dán lên mặt cô.
Cô đỏ mặt:
“Em nói xem chim, không phải xem em.”
“Em đáng xem hơn.” – Anh đáp thản nhiên, giọng trầm như mật ấm.
Uyển Nhi muốn trốn, nhưng đúng lúc đó có mùi đồ ăn vặt thơm phức từ quầy phía trong bay ra.
Đôi mắt cô sáng lên:
“Anh ơi… có bỏng ngô vị caramel… rồi cả kem nữa… với bánh cá nhân kem… trời ơi, em muốn ăn hết luôn.”
Thương Lẫm: “…”
Anh nắm tay cô kéo nhẹ về phía quầy ăn vặt:
“Em thích thì mua. Mua hết.”
“Không cần hết đâu!” — cô bật cười.
“Chút thôi…”
“Uyển Nhi.” — Anh nhìn cô, giọng nghiêm mà dịu.
“Vợ anh thích gì, anh mua.”
Cô đỏ mặt nhưng tim thì mềm như kẹo.
“Vậy… em ăn caramel nhé… với kem vani và bánh cá. Thế đủ rồi.”
Thương Lẫm không nói thêm, trực tiếp gọi nhân viên:
“Tất cả những món cô ấy nhìn quá ba giây, lấy một phần.”
Uyển Nhi: “Anh—!!”
Nhân viên nhìn họ cười tít mắt:
“Chị nhà dễ thương quá nên anh chiều dữ vậy hả?”
Nghe chữ “chị nhà”, Uyển Nhi đỏ đến mức muốn độn xuống đất.
Còn Thương Lẫm thì đáp gọn:
“Ừ. Vợ tôi.”
Cô khẽ đánh nhẹ vào tay anh:
“Anh nói lớn vậy người ta nghe hết!”
“Anh cố ý.”
Thương Lẫm lấy túi đồ ăn vặt, rồi đưa ly kem cho cô.
“Ăn đi. Rớt giọt nào anh lau giọt đó.”
Uyển Nhi vừa liếʍ muỗng kem, vừa mắt long lanh như trẻ con:
“Ngon quá…”
Thương Lẫm nhìn cảnh đó, giọng thấp xuống:
“Ăn thôi mà cũng đáng yêu đến thế sao?”
Cô lập tức quay mặt đi:
“Anh im đi…”
“Không im.”
Anh cúi xuống sát tay cô, giọng như dỗ dành:
“Em thích chim cách cụt hay thích ăn vặt cũng được… chỉ cần nắm tay anh là đủ.”
Uyển Nhi mím môi, mặt đỏ như quả mận chín.
Cô đưa tay ra.
“Vậy anh nắm đi.”
Thương Lẫm lập tức nắm, siết nhẹ.
“Cả đời cũng nắm.”
Sau khi mua xong đồ ăn vặt, Uyển Nhi hào hứng kéo tay Thương Lẫm về hướng khu “Chạm – Vuốt – Giao lưu cùng chim cách cụt”.
“Anh Lẫm, vô đây! Người ta cho mình vào gần mấy con chim nhỏ luôn đó!”
“Anh thấy rồi.”
Thương Lẫm vừa đáp vừa giữ ly kem hộ cô để tránh cô làm rơi.
Lối vào phủ hơi lạnh, gió phả ra từ hệ thống làm mát mô phỏng môi trường Nam Cực.
Uyển Nhi khẽ rùng mình:
“Lạnh ghê…”
Thương Lẫm lập tức khoác tay qua vai, kéo cô sát vào người anh:
“Lại đây. Đứng sát anh cho ấm.”
Uyển Nhi hơi tựa vào ngực anh, đôi má đỏ lên vì vừa lạnh vừa ngại.
Bầy chim cánh cụt nhỏ chạy lạch bạch lại gần, tò mò nhìn cô.
Uyển Nhi sáng bừng mặt:
“Trời ơi đáng yêu chết mất!”
Cô cúi xuống đưa tay ra, một con chim béo ụ tiến lại, cọ vào tay cô.
Uyển Nhi cười tít mắt, âm thanh mềm như kẹo marshmallow:
“Anh Lẫm, nó thích em!”
Thương Lẫm đứng phía sau cúi đầu nhìn cảnh đó, giọng thấp mang chút ghen tuông mờ mờ:
“Ừ. Nhưng đừng để nó thích quá.”
Uyển Nhi quay lại:
“Sao vậy?”
“Anh còn chưa vuốt em đủ.”
Giọng anh rất bình tĩnh nhưng ý trêu chọc rõ ràng.
“Anh—!”
Cô đánh nhẹ lên tay anh, nhưng mặt đỏ như bị ánh đèn hồng chiếu vào.
Kem dính mép
Sau khi chơi một lúc, Uyển Nhi lại ăn tiếp ly kem vani của mình.
Vì lạnh quá nên cô ăn chậm, chóp mũi đỏ đỏ như quả dâu.
Đúng lúc đó, một mảng kem nhỏ dính lên mép cô mà cô hoàn toàn không hay biết.
Thương Lẫm nhìn thấy, ánh mắt khẽ tối lại — nhưng không phải tức giận, mà là… thích thú.
“Uyển Nhi.”
Anh gọi.
“Dạ?”
“Đứng yên.”
Cô chưa kịp hiểu thì anh đã đưa ngón tay cái lên, nhẹ nhàng lau vệt kem trên môi cô.
Chỉ một cái chạm rất khẽ, nhưng đủ để trái tim cô nhảy loạn.
“Anh… anh làm gì vậy…”
Cô lắp bắp.
Thương Lẫm nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ lên của cô, chậm rãi nói:
“Em ăn kem, nhưng để kem ăn em thì đúng hơn.”
Uyển Nhi đỏ bừng mặt:
“Anh trêu em hoài!”
“Vì em dễ bị trêu.”
Anh nhún vai, nhưng ánh mắt cưng chiều đến mức không giấu nổi.
Hai người ngồi nghỉ trong cung điện
Họ đi tới một góc phòng có ghế dài lót lông mềm. Không khí lạnh nhẹ bao quanh nhưng góc ghế được sưởi ấm.
Thương Lẫm ngồi xuống trước, rồi nhẹ kéo tay Uyển Nhi:
“Lại đây.”
Uyển Nhi ngoan ngoãn ngồi, nhưng chỉ vừa chạm xuống thì anh đã kéo cô dựa vào vai mình.
“Anh Lẫm…”
Cô nhỏ giọng.
“Hửm?”
“Ở đây đông người mà…”
“Không ai dám nhìn lâu.” – anh đáp chắc nịch.
“Vợ anh, anh ôm là đúng.”
Uyển Nhi không phản bác nữa, chỉ rúc đầu vào vai anh để lấy hơi ấm.
Bên cạnh, bầy chim cánh cụt vẫn kêu nhỏ nhỏ, tạo cảm giác yên bình kỳ lạ.
Thương Lẫm đưa tay giữ lấy tay cô trong lòng bàn tay lớn của anh.
“Thích không?” – anh hỏi.
Uyển Nhi gật đầu, giọng mềm đến mức tim người nghe cũng mềm theo:
“Thích. Nhưng… thích anh hơn.”
Thương Lẫm khẽ dừng lại một nhịp.
Anh nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt vừa sâu vừa dịu đến mức khiến người ta ngây ngất.
“Em nói câu đó lần nữa.”
“Em thích anh hơn.”
Uyển Nhi thì thầm, nũng nịu tựa vào anh.
Thương Lẫm mỉm cười hiếm hoi, rồi siết cô vào lòng như muốn giữ cả thế giới.
“Biết rồi.”
Giọng anh thấp, như lời hứa khắc vào xương tủy.
“Anh cũng vậy, Uyển Nhi… hơn tất cả.”
Rời khỏi Cung Điện Chim Cách Cụt, Uyển Nhi vẫn còn ôm trên tay vài gói bánh cá và một túi bỏng ngô caramel. Cô vừa đi vừa nhón chân nhìn quanh, đôi mắt sáng như tìm kiếm gì đó.
Thương Lẫm bước ngay sau, tay đút túi quần, dáng vẻ nghiêm nghị mà lại mang khí chất "đang trông chừng vợ nhỏ chạy loạn".
Đột nhiên, Uyển Nhi dừng phắt lại.
Thương Lẫm thoáng cau mày:
“Sao vậy?”
Uyển Nhi chỉ tay về phía khu trò chơi bên cạnh, giọng reo lên như trẻ con:
“Ngựa gỗ! Anh ơi, có vòng xoay ngựa gỗ kìa!”
Thương Lẫm nhìn theo, rồi liếc xuống vợ mình:
“Em muốn chơi?”
“Muốn!!!”
Cô gật mạnh, đôi mắt tròn xoe long lanh.
“Trẻ con chơi.” – Anh bình thản nhận xét.
Uyển Nhi bĩu môi:
“Em cũng muốn mà… Không được à?”
Một giây.
Hai giây.
Đôi mắt cô cụp xuống, môi chu chu, giọng mềm như bún:
“Anh Lẫm~”
Chỉ thế thôi là đủ.
Thương Lẫm thở dài, đưa tay véo nhẹ chóp mũi cô:
“Được rồi. Đi.”
Uyển Nhi lập tức nắm tay anh chạy về phía vòng xoay, vui đến mức bỏ cả điềm tĩnh thường ngày.
Nhân viên trông trò chơi nhìn hai người, vừa bất ngờ vừa thích thú.
Một người đẹp trai đến mức gây náo loạn cộng với một cô gái dễ thương ngọt như kẹo—hiếm thấy.
Uyển Nhi chọn ngay một con ngựa trắng.
Thương Lẫm đứng cạnh giữ tay vịn cho cô bước lên.
“Cẩn thận.” – Anh nói.
Cô ngồi lên, quay sang nhìn anh, cười tươi:
“Anh cũng lên đi!”
“Không.”
Anh khoanh tay. “Anh đứng đây.”
Uyển Nhi bặm môi.
“Anh đứng vậy nhìn em giống như đang giám sát phạm nhân.”
Thương Lẫm nhướng mày:
“Phạm nhân cũng không đáng yêu thế này.”
Má cô lại đỏ lên.
Vòng xoay bắt đầu chuyển động. Uyển Nhi cười tươi, mái tóc khẽ tung trong gió nhẹ. Mỗi lần ngựa đi ngang chỗ anh, cô lại giơ tay vẫy vẫy:
“Anh Lẫm!”
Thương Lẫm đứng tựa lan can, ánh mắt chưa bao giờ rời cô.
Người xung quanh đều nghĩ anh đang nhìn toàn cảnh vòng xoay.
Nhưng không, anh chỉ nhìn mỗi vợ anh.
Khi trò chơi dừng lại, Uyển Nhi nhảy xuống, chạy ngay tới ôm tay anh:
“Vui quá!!! Cảm ơn anh!”
Thương Lẫm nhìn cô như thể chỉ cần cô vui, mọi thứ đều đáng:
“Ừ.”
Sau khu trò chơi, dọc đường có vài quầy xiên nướng bốc khói nghi ngút. Mùi thịt nướng hòa với gió khiến bụng Uyển Nhi reo lên.
Cô kéo tay áo Thương Lẫm:
“Anh ơi… em muốn ăn xiên nướng.”
Anh liếc cô:
“Em ăn nãy giờ chưa đủ?”
“Không đủ…” – cô nhỏ giọng.
“Đồ nướng ngoài trời nhìn ngon quá…”
Thương Lẫm không phản đối, chỉ bảo:
“Em đứng chỗ này. Đừng đi đâu.”
Uyển Nhi gật đầu như gà mổ thóc.
Anh bước đến quầy xiên, giọng trầm trầm lịch sự mà vẫn đầy uy quyền:
“Lấy cho tôi vài phần loại không cay.”
Người bán xiên là chú trung niên, nhìn Uyển Nhi từ xa rồi cười:
“Cô vợ anh xinh lắm. Hai người đẹp đôi ghê.”
Uyển Nhi nghe được, suýt nghẹn gió.
Còn Thương Lẫm lạnh nhạt đáp:
“Tôi biết.”
Lúc anh cầm xiên quay lại, Uyển Nhi đang đứng chờ, hai mắt sáng rực.
Anh đưa xiên cho cô:
“Ăn từ từ thôi.”
Uyển Nhi cắn một miếng, miệng đầy nhưng vẫn cười:
“Ngon quá!”
Gió thổi làm tóc cô bay nhẹ, ánh chiều chiếu lên đôi mắt trong veo.
Thương Lẫm nhìn một lúc rồi đưa tay vén sợi tóc khỏi môi cô:
“Dính tương rồi.”
Cô giật mình, đưa tay lau vội.
“Ở đâu!?”
Thương Lẫm nghiêng người, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe môi cô:
“Ở đây.”
Uyển Nhi lúng túng:
“Em… em tự lau được.”
“Biết.” – anh đáp.
“Nhưng anh muốn lau.”
Cô đỏ mặt, tiếp tục ăn xiên, còn Thương Lẫm đứng cạnh che gió cho cô như thói quen.
Một lúc sau, Uyển Nhi ngẩng lên, nhìn anh bằng ánh mắt long lanh:
“Anh Lẫm…”
“Hửm?”
“Ngày hôm nay vui lắm. Cảm ơn anh.”
Anh siết nhẹ tay cô, giọng trầm thấp mà dịu dàng đến mức tan chảy:
“Miễn em vui… chuyện gì anh cũng làm.”