Uyển Nhi lúc đó vẫn còn nằm nghiêng trên người Thương Lẫm, tay ôm lấy eo anh như chú mèo nhỏ ôm gối. Anh đang định dỗ cô ngồi dậy thì điện thoại rung liên tục.
Trợ lý gọi tới, giọng gấp gáp:
“Thưa ngài, cuộc họp quan trọng buổi chiều… mọi người đã đợi sẵn.”
Thương Lẫm liếc màn hình, rồi lại nhìn người vợ đang rúc vào ngực mình, đôi mắt còn ngái ngủ.
Cô dụi má vào áo anh, giọng lơ mơ:
“Anh đừng đi… nằm với em một chút nữa…”
Trái tim anh như mềm nhũn.
Thương Lẫm tắt máy.
Rồi nhẹ giọng:
“Anh phải đến công ty, nhưng em sẽ đi cùng anh.”
Uyển Nhi lập tức mở mắt, ôm cổ anh:
“Em đi theo! Không muốn rời anh.”
Anh bật cười khẽ, bế cô dậy, một tay giữ lưng, tay kia đỡ chân cô như thể cô nhẹ hơn cả chăn mỏng.
Cô vòng tay qua cổ anh, mặt tựa vào vai, nhu mì đến mức khiến bất cứ ai nhìn
cũng phải tan chảy.
Tại sảnh công ty — cả một cảnh tượng gây sốc toàn tập.
Khi cửa xe mở ra, Thương Lẫm bước xuống trước.
Nhưng điều khiến toàn bộ nhân viên mắt tròn mắt dẹt chính là—
Anh cúi người vào trong và bế Uyển Nhi ra, nguyên vẹn tư thế cô đang nằm dựa vào ngực anh từ lúc ở nhà, hai tay vẫn ôm lấy cổ anh không chịu buông.
Một nhân viên suýt hét lên:
“Ngài… ngài Thương bế phu nhân đến công ty?!”
Một người khác lắp bắp:
“Nằm luôn trên người ngài ấy như vậy?!”
Uyển Nhi dụi đầu vào vai chồng, giọng ngọt lịm:
“Anh ơi… em buồn ngủ…”
Thương Lẫm điều chỉnh lại tư thế bế cho cô thoải mái hơn, ánh mắt lạnh với thế giới nhưng mềm như nước khi nhìn vợ:
“Nếu buồn ngủ thì tựa vào anh. Anh ôm.”
Trợ lý đứng một bên muốn ngất.
Tổng tài trước giờ nghiêm như thép — giờ lại ôm vợ trước công ty như ôm một bé mèo quý.
Nhân viên l Whisper:
“Đây là… tổng tài của chúng ta thật sao?”
“Ngài ấy thay đổi hoàn toàn khi ở cạnh phu nhân…”
“Cưng tới mức này thì ai chịu nổi!”
Khi bước vào thang máy, Uyển Nhi vẫn nằm trên tay anh, không xuống.
Thương Lẫm cúi đầu hỏi nhỏ:
“Em muốn ngồi xuống hay vẫn muốn anh ôm?”
Uyển Nhi ôm chặt anh hơn:
“Em muốn anh ôm… suốt.”
Anh chỉ đáp một câu khiến trợ lý đứng cạnh nghẹn họng:
“Được.”
Cánh cửa thang máy khép lại, bỏ lại tất cả nhân viên với cùng một suy nghĩ:
Hóa ra cuộc họp quan trọng nhất… lại là cuộc họp mà tổng tài muốn khoe vợ của mình cho cả công ty thấy.
Thương Lẫm ôm Uyển Nhi vào phòng nghỉ dành riêng cho anh trong công ty.
Cô vẫn quấn lấy cổ anh, đôi mắt lim dim như sắp ngủ lại.
Anh đặt cô xuống giường cực kỳ nhẹ, như sợ làm cô giật mình. Tay anh vuốt mái tóc mềm của cô, kéo chăn phủ lên người cô rồi cúi xuống gần hơn.
Uyển Nhi đưa tay níu lấy áo anh, giọng nhỏ xíu:
“Anh… đi liền hả…?”
Thương Lẫm nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình, ngón cái khẽ vuốt mu bàn tay nhỏ nhắn ấy.
Anh cúi thấp người, chạm môi lên trán cô một cái rất dịu:
“Ngủ một chút nhé. Anh họp xong sẽ quay lại ngay.”
Uyển Nhi mở mắt nhìn anh, đôi mi dài khẽ run:
“Anh nhớ về với em nha…”
“Ừ.” – anh đáp, giọng trầm nhưng ấm đến mức khiến lòng cô mềm nhũn.
“Anh đi rất nhanh. Em mở mắt ra là thấy anh.”
Cô hơi rúc vào gối, giọng mơ màng:
“Em đợi anh…”
Thương Lẫm kéo chăn sát lại cho cô thêm lần nữa, đảm bảo cô không bị lạnh.
Trước khi rời đi, anh đưa tay vuốt má cô—một cái rất nhẹ, đầy cưng chiều.
“Ngủ ngoan.” – anh nói, rồi khép cửa lại thật khẽ.
Bên ngoài, trợ lý đứng đợi nãy giờ chỉ biết cúi đầu tránh ánh mắt chủ tịch, nhưng vẫn không giấu được vẻ choáng váng.
Tổng tài Thương nghiêm khắc của họ… vừa hôn trán vợ trước mặt mình.
Rõ ràng — cả công ty còn chưa quen với việc nhìn thấy Thương Lẫm như vậy.
Nhưng Uyển Nhi thì mỉm cười ngủ, vì cô biết chỉ một lát nữa thôi…
anh sẽ quay về ngay bên mình.
Uyển Nhi nằm yên trên chiếc giường rộng, chăn mềm phủ ngang eo. Vừa nhắm mắt lại, cô đã cảm nhận được thứ mùi quen thuộc thoang thoảng trong không khí—ấm áp, sạch, dịu nhẹ và rất riêng… mùi của Thương Lẫm.
Cô xoay người, ôm lấy chiếc gối bên cạnh.
Gối còn nóng và phảng phất hơi thở của anh, khiến trái tim cô mềm đi như tan chảy.
“Thơm quá…” – cô thì thầm trong vô thức, giọng lơ mơ.
Cái cách mùi hương ấy bao phủ quanh cô khiến mí mắt càng nặng hơn.
Cô khẽ rúc vào gối như đang ôm chính anh, đôi môi cong nhẹ đầy yên tâm.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng thở đều của cô mỗi lúc một sâu hơn.
Sợi tóc rơi xuống gò má, nhưng cô chẳng hề để ý—vì tất cả cảm giác xung quanh đều là anh, nên cô ngủ rất nhanh.
Cô chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng, đôi lông mày thả lỏng, bờ môi mím lại như đang mơ điều gì đó ngọt ngào.
Trên gối, nơi cô tựa mặt vào… chính là chiếc gối Thương Lẫm vẫn dùng.
Không cần nhìn anh, không cần nghe giọng anh—chỉ cần mùi hương ấy thôi, Uyển Nhi đã thấy mình được anh ôm trọn.
Cô thì thầm trong mơ:
“Lẫm… đợi em với…”
Rồi yên lặng ngủ, đôi tay vô thức siết chặt chiếc gối hơn, như muốn giữ anh lại bên mình dù chỉ là qua chút hương.
Một tiếng sau, cánh cửa phòng nghỉ khẽ mở.
Thương Lẫm trở lại.
Anh bước vào trong im lặng, như sợ chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm cô thức. Vừa nhìn tới giường, đôi mắt anh lập tức mềm xuống.
Uyển Nhi vẫn nằm yên, ôm chặt chiếc gối mang mùi của anh, mặt vùi sâu vào đó như chú mèo cuộn tròn.
Mái tóc hơi rối, đôi môi hồng khẽ mím… trông ngoan đến mức khiến anh chỉ muốn bế cô vào lòng ngay lập tức.
Thương Lẫm tiến đến, đứng bên giường một lúc lâu, ánh mắt không rời khỏi dáng ngủ của cô.
“Ngủ say thế này…” – anh khẽ nói trong hơi thở, “anh về muộn chút nữa chắc em cũng không biết.”
Anh cúi xuống, kéo nhẹ vài sợi tóc khỏi mặt cô, động tác chậm đến mức gần như không cảm nhận được.
Uyển Nhi nhúc nhích một chút, siết chặt gối hơn, mơ màng lẩm bẩm:
“Lẫm… đừng đi…”
Thương Lẫm lập tức cúi người áp sát, giọng thấp và dịu đến lạ thường:
“Anh về rồi. Anh không đi đâu nữa.”
Cô vẫn còn mơ, nhưng nghe giọng anh thì đôi tay càng ôm gối chặt hơn, như đang ôm chính anh.
Thương Lẫm ngồi xuống mép giường, tay đặt lên lưng cô, vuốt chậm từng nhịp.
“Anh ở đây.”
Cô thở nhẹ, hơi thả lỏng, gương mặt trở lại bình yên như trẻ con.
Thương Lẫm nhìn cô ngủ thêm vài giây rồi cúi xuống, hôn lên trán cô thật lâu, thật khẽ:
“Dậy đi, anh bế em về.”
Và ngay lúc ấy, đôi lông mi dài của cô khẽ run, như sắp tỉnh… nhưng vẫn chưa mở mắt, chỉ rúc vào gối thêm một chút, giọng lẫn trong hơi thở:
“Ưm… Lẫm…”
Anh mỉm cười, nắm lấy tay cô.
“Anh đây.”
Uyển Nhi khẽ động, mí mắt run run như đang cố tách mình khỏi giấc ngủ ngọt ngào.
Thương Lẫm vẫn ngồi đó, một tay đỡ lưng cô, tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang từ từ cử động.
Cô mở mắt thật chậm, đôi mắt mơ màng, hơi sưng nhẹ vì ngủ say.
Vừa nhìn thấy anh, cô lập tức đưa tay chạm vào áo anh, giọng khàn khàn vì mới tỉnh:
“Anh… về thật rồi?”
Thương Lẫm cúi xuống, chạm nhẹ trán mình vào trán cô:
“Anh đã nói rồi. Anh về ngay.”
Uyển Nhi nhìn anh vài giây, rồi bất ngờ vươn tay vòng qua cổ anh, kéo anh lại gần hơn, giọng nhỏ như mèo dụi:
“Em nhớ anh…”
Thương Lẫm đặt tay lên eo cô, đỡ cô ngồi dậy trong tư thế ôm sát vào ngực anh:
“Em ngủ một tiếng mà nhớ anh rồi?”
“Dài lắm…” – cô lí nhí – “em tỉnh dậy không thấy anh… em sợ.”
Thương Lẫm nghe vậy thì vòng cả hai tay ôm lấy cô, siết nhẹ như muốn trấn an:
“Anh ở đây. Không đi đâu nữa.”
Uyển Nhi dụi mặt vào cổ anh, hít nhẹ:
“Trong phòng toàn mùi của anh… nên em ngủ say lắm.”
“Ừ.” – anh vuốt lưng cô – “Anh để vậy để em yên tâm.”
Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt còn buồn ngủ, nhưng ánh nhìn thì mềm nhũn:
“Giờ mình về nhà hả anh?”
“Anh bế em.” – anh nói, không chờ cô trả lời đã luồn tay qua dưới gối cô, nhấc cả người cô lên gọn trong vòng tay.
Uyển Nhi giật mình ôm cổ anh chặt hơn:
“Anh bế em trước mặt mọi người nữa à?”
“Bế trước mặt ai cũng được.” – Thương Lẫm nói rất thản nhiên – “Em là vợ anh.”
Cô mặt đỏ bừng, dụi đầu vào ngực anh để che đi vẻ ngại ngùng.
Thương Lẫm cúi đầu nhìn cô đang trốn trong tay mình, khóe môi khẽ cong lên.
“Về thôi.” – anh nói – “Em dựa vào anh. Đừng ngủ tiếp.”
Uyển Nhi lí nhí đáp:
“Em chỉ dựa thôi…”
Anh ôm vợ bước ra ngoài, từng bước đều vững vàng, tự nhiên như thể việc bế cô trước công ty là điều anh vẫn làm cả đời.
Và đúng như vậy—
đối với anh, Uyển Nhi luôn là người được ưu tiên nhất.
Hắn cúi xuống hôn lên môi cô Uyển Nhi cũng đáp lại hắn bắt đầu đỡ đầu có xuống nhẹ nhàng.
Sau đó hắn cở áo vest đen mà mình đang mặc sau đó thì áo sơ mi đen. Hắn cở váy cô ra nửa thân trên sau đó hắn cở áo lót viền ren hoa của cô ra hắn hít lấy hít để trên áo lót cô phải nói lúc này hắn thật sự rất biến thái.
Sau đó hắn hôn cổ cô để lại nhiều dấu vết trên cổ Uyển Nhi còn hắn hôn xuống ngực cô hắn vừa hôn vừa bóp. Hắn hỏi nhỏ cô.
“Uyển Uyển à hình như em sắp đến kỳ kinh ngu
yệt đúng không núm vυ" của em to lên quá trời nè.”
“ Em...em không biết nữa.”
Hắn thở dốc nhìn thấy cô như vậy hắn chẳng thể nào chịu được bàn tay của hắn từ từ mò xuống cô bé nhỏ của cô lúc này hắn chẳng thể nào nhịn thêm chút nào nữa hắn lập tức cở nửa chiếc váy còn lại trên người cô.
Hắn quay người cô lại hắn đưa lưỡi mình liếʍ con sò của cô.“Ắ~” hắn kéo quần mình để lộ d/ư/ơ/n/g v/ậ/t vốn đã cương cứng. Hắn đứt vào trong nhanh hơn.