Ôn Hiểu Ninh mấy lần đi giao hàng ngang qua tòa nhà Trọng Ngân Đại Hạ, từ xa đều có thể nhìn thấy chiếc Cherokee lớn kia. Hôm đó lúc rời đi, cậu có liếc qua biển số xe, từ đó khắc sâu luôn cái biển vừa có số sáu vừa có số tám đó. Thi thoảng còn thấy người từ chiếc xe đó bước ra, có lúc là người đàn ông cao lớn hôm trước, có lúc là một người đeo kính, trông nho nhã và đẹp trai.
Toàn là người giàu cả.
Ôn Hiểu Ninh ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc kia, ánh nắng phản chiếu từ kính cửa sổ làm chói cả mắt, khiến cậu choáng váng. Nếu mình có bằng tốt nghiệp đại học thật, có lẽ cũng có thể đến đây làm việc chăng?
Cậu cười tự giễu, rồi đạp xe đi tiếp.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, vết thương trên trán Ôn Hiểu Ninh giờ chỉ còn để lại một vết sẹo mờ. Ôn Hiểu Vân thì đã tìm được một công việc mới, làm quản lý ở một quán KTV tương đối sang trọng. Tuy thời gian làm việc có bị đảo lộn ngày đêm, nhưng phúc lợi lại tốt hơn nhà hàng trước đó rất nhiều.
Ôn Hiểu Ninh vẫn luôn cảm thấy chị mình chưa hoàn toàn hồi phục. Trước kia gương mặt chị vẫn còn đầy đặn, là một cô gái xinh xắn tròn trịa, nay thì đã gầy đến mức lộ cả xương cằm, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay, trông rõ ràng là thiếu dinh dưỡng. Nhưng Ôn Hiểu Vân chỉ ở nhà chưa đến một tháng thì nhất quyết không chịu nghỉ ngơi nữa. Cô nói với mẹ là do công việc ở nhà hàng quá vất vả nên mới nghỉ, muốn tranh thủ nghỉ một thời gian.
Thế nhưng với thế hệ của bà Ôn, việc đi làm cực nhọc là chuyện hết sức bình thường, không có công việc nào mà không vất vả. Vì vậy, dù bà thương con gái đến mấy, cũng không thể hiểu được tại sao chỉ vì “mệt” mà lại nghỉ việc. Thêm vào đó, Ôn Hiểu Vân ở nhà cũng hay nghĩ ngợi linh tinh, nên đã sớm quyết định ra ngoài đi làm lại.
Công việc này là do một cô bạn thân trước đây của Ôn Hiểu Vân tìm giúp. Nghe nói quán KTV này là của một ông chủ lớn có thế lực chống lưng, nên không sợ đám công tử con ông cháu cha đến gây chuyện, khá an toàn, khiến Ôn Hiểu Vân cũng yên tâm phần nào.
Ôn Hiểu Ninh cảm thấy đồ ăn ngoài không ngon và dễ chịu bằng cơm nhà, nên mỗi ngày tan làm xong đều nấu chút đồ ngon mang tới cho chị gái làm đồ ăn khuya. Bà Ôn cũng thương con gái, hôm thì hầm chân giò, hôm thì chiên thịt viên, hôm thì gói há cảo nhân thịt, toàn để phần nhiều thịt cho con gái, bảo con trai tranh thủ còn nóng thì mang qua.
Hôm ấy, Ôn Hiểu Ninh mang theo viên thịt chiên nóng hổi với bánh hành chiên, đạp xe mất nửa tiếng đến chỗ làm của chị gái ở KTV. Còn chưa rẽ vào cổng thì suýt chút nữa đâm phải một chiếc Cherokee lớn đang rẽ vào bãi đỗ.
“Này ông anh, anh lái xe kiểu gì đấy?” Từ trong xe thò ra một khuôn mặt tuấn tú nho nhã, đôi mắt sau kính gọng vàng quét qua Ôn Hiểu Ninh một lượt rồi nói: “Ơ, nhìn cậu quen quen.”
Ôn Hiểu Ninh ngẩng đầu nhìn, quen sao không quen được, cái xe này cậu nhìn thấy suốt mấy ngày ở dưới tòa Trọng Ngân Đại Hạ, huống chi người lái xe này cũng từng gặp qua. Cậu liếc vào trong xe, thấy bóng một người đàn ông cao lớn ngồi trong góc tối, thân hình quen thuộc khiến cậu lập tức nhận ra chính là người đàn ông đã giúp bọn họ giải vây hôm đó.
“Xin lỗi anh.” Ôn Hiểu Ninh vội vàng nhảy xuống xe đạp: “Chúng ta từng gặp qua rồi… ở bãi đỗ xe công ty anh.”
“À, tôi nhớ ra rồi.” Người đàn ông nho nhã gật đầu: “Vết thương của cậu lành chưa?”
“Lành rồi, lành rồi, khỏi từ lâu rồi ạ.” Ôn Hiểu Ninh cúi đầu khom lưng, cười xòa lấy lòng. Cậu biết mấy người này cậu chọc không nổi, tưởng rằng chẳng bao giờ dính líu đến nữa, ai ngờ hôm nay lại gặp ở đây, đúng là… cái số. “Hôm đó thật sự cảm ơn các anh.”
Người đàn ông nho nhã không biết bị sao, xe không chịu lái đi, cứ thế dừng ngay đó rồi bắt đầu trêu chọc Ôn Hiểu Ninh: “Hôm đó thiếu gia nhà chúng tôi đã giúp các cậu một việc lớn nhỉ? Cậu chỉ nói một câu cảm ơn thôi à?” Hắn nhìn khuôn mặt đen nhẻm, gầy gò cao lêu nghêu trong chiếc áo thun rẻ tiền của Ôn Hiểu Ninh, tặc lưỡi: “Thế là quá không có thành ý rồi.”
Trong mắt Ôn Hiểu Ninh, đầu óc người giàu đều khác người thường. Đây là nhận thức từ lâu của cậu. Nên khi nghe người ta nói “không có thành ý”, cậu chỉ ngẩn ra một chút, rồi bắt đầu rầu rĩ.
Người ta là ai? Là người có tiền!
Họ thiếu cái gì thì cậu không biết, nhưng những thứ cậu đang thiếu thì họ chẳng thiếu, mà những thứ cậu không thiếu… họ cũng chẳng thiếu luôn.
Người đàn ông đeo kính nhìn bộ dạng vò đầu bứt tai, khổ sở suy nghĩ của cậu mà bật cười, định trêu rằng “tôi đùa cậu đấy”, ai ngờ Ôn Hiểu Ninh bất ngờ lôi ra một cái hộp nhựa, dúi vào trước mặt hắn.
“Cái này là thịt viên mẹ tôi chiên đấy, thơm lắm, ngon lắm, còn ngon hơn cả đồ làm trong nhà hàng nữa cơ.” Ôn Hiểu Ninh nói mà lòng đau như cắt. Với cậu, rụng một sợi tóc cũng đủ tiếc cả nửa ngày, huống hồ là một hộp đầy viên thịt chiên như thế.
Đây chỉ là chút tấm lòng thôi, dù sao người ta cũng giàu, chắc chắn sẽ chẳng thèm thứ này đâu. Cậu nghĩ bụng như vậy.
Đúng là đồ nghèo rớt! Trong mắt người đàn ông nho nhã tràn đầy khinh thường, hắn vừa định từ chối thì chợt nghe thấy giọng nói lười nhác, trầm thấp từ ghế sau vọng lên: “Nhận lấy đi, mang qua đây để tôi nếm thử.”
Dương Nhuận sững người, sự giễu cợt sau cặp kính biến thành ngạc nhiên. Hắn quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế phụ: “Anh muốn ăn à?”
“Không được sao? Dù gì người ta cũng có lòng.” Người đàn ông vươn tay dài, vòng qua người Dương Nhuận, cầm lấy hộp cơm nhựa rẻ tiền rồi rút về: “Cảm ơn nhé.”
Ôn Hiểu Ninh chết lặng.
Thịt viên của cậu…
Thịt viên mẹ cậu chiên…
Mang đến cho chị gái ăn khuya…
Thế mà, bay màu rồi!!!
Má nó, não người có tiền đúng là không giống người bình thường thật mà!!
“Thôi, thế đi nhé.” Dương Nhuận thấy không còn thú vị nữa, rụt đầu vào xe rồi lái đi.
Viên thịt của tôi!!!
Ôn Hiểu Ninh gần như muốn khóc mà không ra nước mắt. Cậu siết chặt cái túi nilon trong tay, thầm nghĩ: “May mà chưa đưa luôn cái hộp bánh hành chiên, không thì cái đó cũng toi luôn rồi!”
Ôn Hiểu Vân nghe em trai than thở, suýt nữa phun cả miếng bánh hành trong miệng ra. Cô cười ha hả: “Người ta cũng là có lòng thôi, sợ em áy náy. Em xem em kìa, sao mà nhỏ mọn thế? Đàn ông con trai mà keo kiệt vậy, sau này kiếm đâu ra bạn gái.”
“Kiếm bạn gái tốn tiền lắm.” Ôn Hiểu Ninh bực bội ra mặt: “Sau này nếu có tìm, em sẽ tìm người không chê em nghèo, chịu sống cuộc sống khổ với em, không kiểu cách, biết hiếu thảo với mẹ, một cô gái xinh đẹp.”
Ôn Hiểu Vân bật cười rồi phì một cái: “Vậy chẳng phải em định bám lấy chị à? Ngoài chị ra thì ai đáp ứng được hết đống yêu cầu đó của em? Thôi được rồi, mau về đi, khuya rồi đạp xe nguy hiểm lắm. Sau này đừng mang đồ ăn đến nữa, chỗ chị còn khối đồ ăn.”
“Không được, đồ ngoài không sạch, lại không có chất.” Ôn Hiểu Ninh cứng cổ cãi lại, đối với chuyện ăn uống của chị gái thì cậu kiên quyết không nhượng bộ. Cậu gồng lên một lúc, đột nhiên đập đùi đánh đét một cái: “Chết rồi! Cái hộp cơm đó! Ngày mai em phải tốn tiền mua hộp mới nữa!!”
Ôn Hiểu Vân chẳng còn sức để mắng em trai mình nữa.
Thực ra Ôn Hiểu Ninh trông cũng khá điển trai, cao 1m78, mắt to hai mí, mặt dài chuẩn, sống mũi cao, miệng cũng là loại môi chúm chím đang thịnh hành. Hồi còn đại học, có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu. Mỗi lần cậu chơi bóng rổ hay đá bóng đều có một đám con gái vây quanh đưa nước, lau mồ hôi, thư tình với sô-cô-la thì nhận không xuể. Nhưng ai ngờ lại gặp phải chuyện kia, rõ ràng em trai mình bị oan nhưng biết làm sao được? Người ta là giáo sư, có tiền có thế, còn em mình… đến cái bóng cũng gầy gò nhỏ bé.
Ôn Hiểu Vân thở dài, vừa ăn hết miếng bánh hành chiên với ít đồ ăn mang từ nhà hàng về, vừa rửa sạch hộp cơm rồi đưa cho em trai: “Thôi nào, đừng tiếc cái hộp cơm nữa. Dùng ba năm rồi, cũng nên thay cái mới đi.”
“Sau này chị đừng yêu mấy gã nhà giàu nữa nhé. Đầu óc họ y như có bệnh, suy nghĩ hoàn toàn khác người.” Ôn Hiểu Ninh lầm bầm với chị gái một lúc, rồi xách hộp cơm rỗng rời đi trong tiếc nuối.
Dương Nhuận theo sau Trang Tần bước vào phòng đã đặt trước. Tầng này khác hẳn mấy tầng dưới, cơ bản chỉ dành cho hội viên đặc biệt mới được vào. Chủ quán ở đây là bạn thân lâu năm của Trang Tần, đầu óc lúc nào cũng khác người.
Người khác làm KTV cao cấp theo hình thức hội viên thường không cho người bình dân vào. Nhưng ông chủ này thì ngược lại, cứ nhất định: “Thỉnh thoảng phải gần gũi với đời thường, đừng xa rời dân chúng quá.” Vậy nên mới làm cái KTV sáu tầng này, năm tầng dưới cho khách thường, còn tầng trên cùng thì có thang máy riêng, quẹt thẻ là lên, hoàn toàn tách biệt với bên dưới.
“Ôi chao, Trang thiếu, lâu quá không gặp rồi nha!” Một người đàn ông đẹp trai, buộc tóc đuôi ngựa nhỏ từ trên ghế sofa đứng bật dậy, bước vài bước đã đến trước mặt Trang Tần, ôm chầm lấy anh: “Anh đây nhớ cậu muốn chết luôn rồi!”
“Cút, ai là anh của ai hả!” Trang Tần vung một cú đấm vào bụng người kia, đấm thẳng cậu ta ngã trở lại ghế sofa.
“Má ơi, đánh chết tôi rồi!” Người đàn ông đẹp trai vừa ôm bụng rên vừa cười hì hì, không hề giận, ngẩng đầu chào Dương Nhuận: “Trợ lý vàng của chúng ta hả? Cậu sắp thành cái đuôi của Trang đại thiếu rồi đấy, đi đâu cũng kè kè bên cạnh, không thấy phiền sao?”
Dương Nhuận tươi cười, theo sau Trang Tần đi đến ngồi xuống bên ghế sofa: “Tôi thì không phiền đâu. Trang thiếu đi đâu, tôi theo đó, theo cả đời cũng không thấy chán. Thật ra là Trình thiếu thấy tôi ngứa mắt, không muốn tôi đến đúng không?”
“Làm sao mà không cho cậu đến được? Không cho cậu đến thì Trang Tần tha cho tôi chắc?” Trình Gia Mẫn vừa ôm má rên rỉ vừa nói: “Chỉ là hai người cứ kè kè bên nhau ngọt ngào đến chảy cả răng, tôi ê hết răng hàm đây này.” Nói xong, anh ta ngửi ngửi mũi, khịt khịt mấy cái rồi động đậy mũi: “Ơ, mùi gì thơm thế? Mấy người đến chỗ tôi còn mang đồ ăn ngoài nữa hả? Không ưa đầu bếp chỗ tôi à?”
Cặp mắt to của anh ta đảo một vòng, lập tức chú ý đến cái hộp cơm rẻ tiền đặt trên bàn trà trước mặt Trang Tần, giơ tay mở nắp hộp ra.
“Thịt viên chiên? Ôi, thơm thật đấy.” Vừa nói vừa nhón một viên cho vào miệng, mới nhai được mấy cái mắt đã sáng lên: “Này, không đùa đâu, ngon phết đấy! Mua ở đâu thế? Mua cho tôi một phần nữa!”
“Chỉ có một phần, ăn hết là hết đấy.” Trang Tần hừ lạnh một tiếng, vơ lấy hộp cơm về phía mình, nhón một viên cho vào miệng, nhắm mắt lại tỏ vẻ tận hưởng.
“Một phần duy nhất á?” Ánh mắt Trình Gia Mẫn liếc thẳng về phía Dương Nhuận: “Không thể nào là do Nhuận Nhuận nấu rồi, với cái kiểu của cậu ta, tuyệt đối không dùng cái hộp cơm bèo bọt thế kia đâu… để tôi nghĩ xem… hầy, Trang Tần, không lẽ lại bao nuôi ai rồi hả? Xong rồi xong rồi, Nhuận Nhuận ơi đừng đi theo anh ta nữa, đúng là đồ lòng lang dạ sói, về với anh, anh thương em.”
Nói xong còn dang hai tay ra làm bộ dụ dỗ.
Dương Nhuận nhìn Trang Tần ăn từng viên từng viên thịt chiên một cách ngon lành, cố nén lại bóng tối trong mắt mình: “Trình thiếu, đừng đem tôi ra đùa nữa. Trang thiếu mà muốn bao nuôi ai, còn cần phải thông qua tôi sao?”