Có đôi khi, chuyện tốt thì chẳng linh, mà chuyện xấu thì lại linh ứng ngay lập tức.
Sáng sớm, lúc Ôn Hiểu Ninh đi làm, chị cậu vẫn chưa dậy. Mấy nhà hàng bình thường cũng mở cửa khá muộn. Đến trưa, khi cậu quay lại đón chị đi viện thì lại nhìn thấy Giang Đại Vũ trong văn phòng của khách sạn.
Hôm qua, ở bãi đỗ xe, Giang Đại Vũ chịu uất ức, bị người ta mắng mà không dám phản bác. Buổi tối lại bị ba mình mắng thêm một trận, thẻ tín dụng với tiền tiêu vặt cũng bị cắt. Một bụng tức nghẹn lại, hắn đổ hết lên đầu chị em nhà họ Ôn.
Ba của Giang Đại Vũ có tiền, còn hắn là một tên công tử bột. Hắn tiêu tiền như nước, lại chẳng dễ chọc vào. Chủ khách sạn sau khi tổng kết bốn điều này, liền lập tức bán đứng nhân viên lâu năm đã làm bảy năm và đang định xin nghỉ, chính là Ôn Hiểu Vân. Hắn để mặc cho Giang Đại Vũ mở miệng ra là “đồ ngu”, ngậm miệng lại là “con đĩ”, dẫn theo mấy nhân viên trước nay vốn đã không ưa gì Ôn Hiểu Vân cùng nhau chửi mắng cô đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
Tên vệ sĩ bị Trang Thiếu bẻ gãy tay hôm qua không có mặt ở đây, chỉ còn người trợ lý đi cùng hôm đó, là người đã ở lại xử lý hậu quả thay hắn. Giờ phút này, vẻ mặt trợ lý cũng có chút xấu hổ, dù sao hôm qua ông chủ Giang cũng đã dặn phải giải quyết ổn thỏa. Vậy mà hôm nay cậu ấm nhà họ Giang lại chạy đến gây sự tiếp. Một thằng đàn ông to xác lại cứ nhất quyết phải kiếm chút “tổn thất tinh thần” từ một người phụ nữ, khiến ngay cả trợ lý cũng thấy khó coi.
“Thiếu gia Giang, đến mức này là đủ rồi.” Trợ lý đứng sau Giang Đại Vũ, thấp giọng nhắc nhở.
“Đủ là đủ cái gì? Nếu không phải vì hai đứa nó, hôm qua tôi có mất mặt thế không? Một con đàn bà đi bán thân mà còn ra vẻ thanh cao, còn muốn dùng cái thai trong bụng để uy hiếp tôi, đòi gả cho tôi? Đùa hả? Nằm mơ cũng đừng mơ đẹp vậy! Tưởng chỗ đó của cô ta đính kim cương chắc?”
Nói xong, Giang Đại Vũ cảm thấy mình quá hài hước, ngửa mặt lên cười khanh khách như điên.
Bất chợt, một cốc trà hất thẳng vào mặt hắn, một đám lá trà đen sì rơi trúng miệng đang há to, khiến Giang Đại Vũ sặc đến ho khù khụ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
“Thiếu gia Giang, có cần tôi kể lại dáng vẻ hôm qua của anh ở bãi đỗ xe cho mọi người nghe thử không hả?” Ôn Hiểu Ninh vừa nhìn thấy cảnh này, lửa giận bốc lên tận đầu, thuận tay vớ lấy cốc trà tạt thẳng, sau đó đặt mạnh cái cốc xuống bàn, “cạch” một tiếng, quai cốc sứ lập tức tách khỏi thân cốc.
“Mẹ kiếp!” Cảm thấy mình bị khinh thường nặng nề, Giang Đại Vũ lập tức nổi giận. Hắn bật dậy khỏi ghế, vớ lấy con cóc vàng đè giấy trên bàn, ném thẳng về phía đầu Ôn Hiểu Ninh.
Trong tiếng hét thất thanh của vài người xung quanh, vật đè giấy sượt qua đầu Ôn Hiểu Ninh, cắm vào tường, sau đó rơi phịch xuống nền gạch trắng, làm vỡ tung thành từng mảnh vỡ như mạng nhện.
Máu bắt đầu chảy ra, loang đầy gương mặt Ôn Hiểu Ninh.
Thấy máu, người đàn ông như thể hóa thú điên được tiêm thuốc kích thích, trong mắt tràn ngập tơ máu. Ôn Hiểu Ninh gào lớn một tiếng rồi nhào lên, nhưng bị ông chủ khách sạn đang đứng xem náo nhiệt ôm chặt lấy eo kéo lại.
Đúng là muốn lấy mạng người ta mà. Nếu thiếu gia Giang xảy ra chuyện ở chỗ ông ta, cái ghế của ông ta chắc chắn không giữ nổi nữa.
“Bảo vệ! Bảo vệ!” Ông ta bắt đầu gào lên.
Giang Đại Vũ đắc ý, phì một bãi nước bọt vào mặt Ôn Hiểu Ninh rồi cười lạnh: “Cho mày mặt mũi rồi mà không biết điều hả? Leo lên cả đầu tao ngồi luôn à? Tao nói cho mày biết, nếu tao mà muốn xử mày, thì mày đừng hòng sống yên ở cái đất này, tin không?”
Đột nhiên, trong lúc hỗn loạn vang lên một tiếng “choang!” giòn tan, cái cốc sứ bị Ôn Hiểu Ninh đặt mạnh lên bàn lúc nãy, giờ đã hoàn toàn vỡ nát trong tay Ôn Hiểu Vân.
Chiếc cốc vỡ vụn dưới chân Giang Đại Vũ. Ôn Hiểu Vân đứng đó, cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng trong mắt lại trào lên một màu đỏ máu.
“Giang Đại Vũ, tôi nể mặt anh quá phải không? Anh dám giở trò với bà đây à?” Ôn Hiểu Vân sải bước đến trước mặt Giang Đại Vũ, thân hình nhỏ nhắn nhưng lại toát ra khí thế như trời long đất lở. Cô ngẩng cao đầu, ánh mắt đầy căm hận trừng trừng nhìn người đàn ông mà cô từng yêu, cũng là kẻ đã khiến cô tổn thương sâu đậm nhất.
“Anh tưởng nhà tôi nghèo nên muốn làm gì thì làm à? Anh có tiền thì giỏi lắm hả, trắng nói thành đen, to nói thành nhỏ được luôn đúng không? Anh giỏi như thế, ba anh oai phong thế, sao hôm qua không thấy anh nhảy breakdance ra oai tí nhỉ? Tôi còn thấy xấu hổ thay cho anh đấy, nói xấu anh với chó thì còn xúc phạm chó nữa kìa! Giang Đại Vũ, đừng có mà vênh mặt trước mặt tôi. Tôi nói cho anh biết, chân trần không sợ đi giày! Anh giỏi thì cứ tới đây quậy, dám ra tay với em tôi, thì tôi cũng dám mò thẳng đến công ty anh, tìm người hôm qua, rồi chúng ta tính sổ cho ra ngô ra khoai!”
“Cô…” Giang Đại Vũ chưa từng thấy Ôn Hiểu Vân như thế này bao giờ. Từ lúc quen nhau, cô luôn dịu dàng mềm mỏng như một bát cháo trắng thanh đạm, lúc đầu ăn thì thấy thú vị, nhưng càng về sau càng thấy nhạt nhẽo. Thế mà bây giờ, Ôn Hiểu Vân lại như một con báo mẹ đang bảo vệ con, toàn thân như dựng hết lông lên.
“Tôi làm sao? Tôi chịu đủ mấy trò của anh rồi! Hôm qua phí chia tay tôi cũng cầm rồi, hôm nay anh còn mò đến đây làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi không còn hứng thú với anh nữa, làm ơn tránh xa tôi ra được không?” Mặt Ôn Hiểu Vân vì tức giận mà đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn người đàn ông cao gần hơn cả cái đầu so với mình, không chút sợ hãi.
“Mẹ nó, cô được nước làm tới à?” Giang Đại Vũ giơ tay định đánh.
Ôn Hiểu Vân lạnh lùng cười khẩy, vỗ vào bụng mình: “Nhắm cho chuẩn vào đây mà đánh! Tới đi! Đánh đi! Dù gì hôm nay tao cũng định đi bệnh viện làm rồi, mày đánh một cú là tao khỏi phải đi nữa!”
Giang Đại Vũ lúc này hoàn toàn chết sững đúng kiểu hổ giấy, bên ngoài hùng hổ nhưng ruột rỗng tuếch. Trước nay hắn chưa bao giờ gặp chuyện như vậy. Dù có cô nào làm ầm ĩ, chỉ cần vệ sĩ ra tay lôi cổ ném đi là xong. Hiện tại vệ sĩ còn đang nằm viện, hắn thì lại lén lút trốn nhà đi với mỗi thằng trợ lý, mà tên này còn cứ kéo chân hắn không cho làm căng, oai phong chẳng còn lại bao nhiêu nữa rồi!
“Giang thiếu, Giang thiếu à.” Ông chủ khách sạn thấy tình hình có vẻ căng liền vội vàng chạy đến: “Con đàn bà này tôi đã đuổi việc rồi, ngài đại nhân rộng lượng, đừng chấp nhặt với hạng đàn bà chua ngoa như vậy.”
Vừa nói, ông ta vừa một tay khoác vai Giang Đại Vũ, một tay kéo cái tay còn đang giơ lơ lửng không biết nên hạ xuống thế nào của hắn: “Đi, đi đi, cửa hàng mới tuyển đầu bếp mới, có mấy món làm cũng ra trò lắm, tôi mời Giang thiếu uống vài ly.”
Vừa nói vừa kéo xềnh xệch người đi mất.
Giang Đại Vũ vừa rời khỏi, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Vài người lúc trước còn châm chọc mỉa mai nhìn thấy Ôn Hiểu Ninh mặt mũi đầy máu cũng im bặt. Dù gì họ cũng không phải là Giang Đại Vũ, chẳng có ông chủ khách sạn nào ra mặt đỡ đòn, lỡ mồm một câu lại bị vạ lây thì cũng chỉ có nước tự chịu.
Thủ tục nghỉ việc được giải quyết rất nhanh. Vì tình huống đặc biệt, không những không bị trừ đồng nào mà còn được bồi thêm mấy ngàn tệ gọi là “thưởng”. Thế là Ôn Hiểu Vân bị đuổi ra khỏi khách sạn một cách dứt khoát.
Hai chị em, một người thì ôm cả xấp khăn giấy đè lên trán, người kia thì nắm chặt phong bì đựng đầy tiền mặt hiên ngang rời khỏi khách sạn. Dọc đường đi chẳng ai chào hỏi, gặp họ là né.
Muốn đến bệnh viện phải bắt xe. Ôn Hiểu Ninh giơ tay vẫy mãi mà cả đống xe trống cứ lướt vèo vèo qua không ai chịu dừng. Cuối cùng phải để Ôn Hiểu Vân ra vẫy mới có xe chịu đỗ lại.
Tài xế vừa thấy Ôn Hiểu Ninh mặt mũi toàn máu thì sắc mặt cũng biến: “Hai người đi đâu đấy? Cái đầu sao ra nông nỗi thế này? Ối giời ơi cậu ơi, đừng có tựa vào lưng ghế nhé, cái vỏ bọc ghế tôi mới giặt xong đấy!”
“Được rồi chú, tôi không làm bẩn ghế đâu, chỉ cần chú đừng phanh gấp là được.” Ôn Hiểu Ninh lật mắt, bỏ lớp giấy đang ép trên vết thương xuống.
Vết thương trên đầu anh ta nhìn thì ghê gớm chứ thật ra chỉ tầm hai phân. Nhưng vì rách khá sâu, máu chảy kín mặt, nên trông cứ như bị bổ đầu ra làm hai, ai nhìn cũng thấy kinh.
Trong chuyến đi tài xế không nói thêm câu nào, chỉ im lặng chạy nhanh và đều, vừa đến bệnh viện nhận tiền xong là vọt luôn. Ai mà muốn chở một người đầu như bình máu thế kia chứ, đen đủi hết cả ngày.
Ôn Hiểu Vân đưa em trai đi khâu hai mũi, dán một miếng băng gạc to tổ bố, rồi hệt như ra pháp trường, bước vào khoa sản.
Ôn Hiểu Ninh ngồi ngoài ghế chờ, gập gối, hai tay đặt lên đầu gối, dùng răng cắn từng chút da chết quanh móng tay, ánh mắt không rời khỏi đèn trên cửa phòng thủ thuật.
Ngoài đó còn có mấy người nam nữ đang ngồi, trong đó có một cô gái xinh đẹp đang chỉ mặt một gã đàn ông chửi như tát nước. Gã kia mặt mày tái mét, không dám hé răng phản bác. Ôn Hiểu Ninh nhìn mà thấy cực kỳ hả dạ, đàn ông vô trách nhiệm thì nên chết hết đi! Anh là cái thá gì mà đi làm tổn thương người ta? Cái thứ trong bụng kia không phải con anh chắc?
“Một lũ đàn ông ngu ngốc, chỉ biết sướng cho bản thân, đồ khốn nạn!” Cô gái tức tối ngồi phịch xuống cạnh Ôn Hiểu Ninh, liếc mắt nhìn anh vài cái rồi nói “Chà, vỡ đầu luôn à?”
Ôn Hiểu Ninh cười khan: “Còn gì nữa.”
“Cũng thấy mình đẹp trai lắm hả?” Cô nàng lật mắt một cái rõ to “Đồ mặt dày!”
Bị mắng vô cớ mà Ôn Hiểu Ninh không giận, vì anh hiểu cô ấy không chửi mình mà đang trút giận thay cho những người như anh và chị anh, những người bị Giang Đại Vũ hại. Anh đưa tay lên gãi đầu, gãi ra cả một đám máu khô, rồi dùng ngón tay miết miết từng vệt.
“Xời…” Cô gái trông thấy thì tỏ vẻ chán ghét, lại đảo mắt.
Lúc này, Ôn Hiểu Vân từ trong phòng bước ra, sắc mặt trắng bệch, tay cầm mấy tờ giấy, dáng đi lảo đảo. Ôn Hiểu Ninh vội vàng đứng dậy đỡ chị: “Chị, chị không sao chứ?”
“Có gì mà không sao với chả sao…” Ôn Hiểu Vân cảm thấy ngay cả việc thở cũng khiến mình đau nhói. Cô nhắm mắt, cố kìm nén nước mắt: “Về nhà thôi.”
“Em cõng chị!” Ôn Hiểu Ninh ngồi xổm xuống, kéo chị lên lưng mình.
“Không được cõng!” Cô gái kia nghe thấy Ôn Hiểu Ninh gọi “chị”, sắc mặt cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. “Đi chậm thôi. Hai người là chị em à? Thế thằng đàn ông của chị đâu rồi? Biến mất hả? Chậc, đúng là ngu! Đàn ông thì có bao giờ nói được câu nào tử tế! Về nhà nấu chút canh gà mà bồi bổ đi, trời ơi đúng là tội nghiệt!”
Ôn Hiểu Ninh ngoảnh đầu lại mỉm cười với cô: “Cảm ơn nhé.”
“Cảm ơn cái gì!” Cô gái có vẻ hơi ngại ngùng, rút từ trong túi xách ra một gói khăn giấy ướt dúi vào tay Ôn Hiểu Ninh “Lúc nãy mắng cậu hơi nặng, xin lỗi nhé. Lau đi, toàn là máu.”
Ôn Hiểu Ninh nhận lấy gói khăn, dìu chị gái chậm rãi rời khỏi bệnh viện.
Tháng sáu, ánh nắng rực rỡ chói chang. Ôn Hiểu Vân nhắm mắt lại, cuối cùng cũng để mặc cho nước mắt rơi xuống.
“Đừng khóc.” Ôn Hiểu Ninh đỡ lấy chị: “Còn có em đây. Chị à, em nuôi chị.”