Tổng Tài Đều Là Bệnh Xà Tinh

Chương 2: Khổ cho hai chị em

Trước Sau

break

 

Ôn Hiểu Ninh nhăn nhó giao xong đống hàng, cả người lấm lem tro bụi, len lén ghé vào một phòng khám nhỏ cách khu nhà mình ba con phố, nhờ người ta kê cho ít dầu xoa như dầu hoa hồng để bôi lên vết thương.

Người mở phòng khám là một ông chú tầm bốn năm mươi tuổi, nhìn thấy bên dưới áo thun bị vén lên của Ôn Hiểu Ninh đầy những vết bầm xanh xanh tím tím, vừa xót xa vừa tức giận: “Mấy đứa trẻ các cậu đúng là không biết tự bảo vệ mình, cứ nghĩ mình còn trẻ, cơ thể còn khỏe, là đi khắp nơi đánh nhau. Đến khi già rồi, mấy cái này đều là nợ phải trả, biết chưa hả?”

Ôn Hiểu Ninh cười nịnh nọt, vừa rên rỉ vừa giả ngốc. Tuy nhìn bên ngoài cậu thì đủ màu mè trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng thật ra chỉ có cú đá của Giang Đại Vũ là nặng nhất, đá thẳng vào cậu khiến cậu cắn vào má trong, miệng đầy máu.

Ông bác sĩ già bôi thuốc cho cậu, rồi kê thêm mấy loại thuốc bôi và thuốc uống kháng viêm tan máu bầm, tổng cộng chỉ tốn chưa đến hai mươi tệ. Ôn Hiểu Ninh cảm ơn rối rít, cầm thuốc, leo lên chiếc xe điện ba bánh mà công ty phát cho, lạch cạch chạy về nhà.

Bà Ôn vì chồng mất sớm, từ khi còn trẻ đã tự mình nuôi hai đứa con, sống hơn mười năm trong một căn nhà cấp bốn nhỏ chưa đến hai mươi mét vuông, trải qua bao mùa xuân hạ thu đông. Sau này gặp thời thế tốt, nhà cấp bốn được đền bù giải tỏa đổi thành căn hộ, chính quyền biết bà Ôn sức khỏe kém nên sắp xếp cho bà ở tầng một, lại còn có một cái sân nhỏ. Thế nhưng thời trẻ bà Ôn làm việc quá vất vả, đến lúc già, bệnh tật đều kéo nhau đến: huyết áp cao, tiểu đường, bệnh tim, cả người bà gầy chỉ còn da bọc xương, yếu ớt vô cùng.

Ôn Hiểu Vân là chị gái, không nỡ để mẹ vất vả như vậy, học xong cấp ba thì không học tiếp nữa. Cô xin vào làm ở một nhà hàng, từ nhân viên phục vụ lên đến quản lý sảnh, dùng tiền lương để gánh vác gia đình và chi phí học đại học cho em trai. Mấy năm nay cũng chịu không ít khổ cực, nhưng một cô gái tốt như vậy lại bị lời ngon tiếng ngọt làm mờ mắt, mù quáng tin vào những lời đường mật của Giang Đại Vũ, ngu ngốc coi con sói đó là người đàn ông mà cô yêu nhất , thậm chí còn không cẩn thận mang thai.

Còn về phần Ôn Hiểu Ninh, cậu vẫn còn một bụng khổ mà không dám nói với mẹ. Lẽ ra cậu đã sắp tốt nghiệp đại học, ai ngờ gặp phải lão giáo sư dê xồm quấy rối, cậu không nhịn được đánh cho một trận. Sau đó thì sao? Sau đó thì chẳng còn gì nữa cả. Để mẹ không đau lòng, Ôn Hiểu Ninh nhờ bạn học dùng photoshop làm một bức ảnh tốt nghiệp, còn tìm người làm bằng giả để làm một cái bằng tốt nghiệp, lừa được mẹ.

Nhưng bằng giả thì chỉ lừa được mẹ, không lừa được mấy chỗ tuyển dụng. Hết cách, Ôn Hiểu Ninh một “sinh viên tốt nghiệp giả” chỉ có thể nhờ người quen xin cho một công việc giao hàng. Công việc này chỉ hơi vất vả một chút, nhưng mỗi tháng kiếm cũng không ít, nhất là lúc trang mua sắm nào đó làm khuyến mãi, tiền lương và thưởng tăng gấp đôi!

Một nhà ba người tuy vất vả nhưng cũng sống rất vui vẻ, miễn là không xảy ra chuyện như ngày hôm nay.

Lúc trước, Ôn Hiểu Vân nói là có bạn trai, ban đầu với tư cách là em trai, Ôn Hiểu Ninh cũng mừng cho chị, nhưng càng nhìn càng thấy không đúng. Đầu tiên là bạn trai đó chưa từng một lần đến nhà, thứ hai là người đó còn là con nhà giàu!

Một người là "phú nhị đại", sao có thể để mắt tới một cô gái không có bối cảnh gì, thậm chí chưa học đại học, chỉ là quản lý sảnh của một nhà hàng bình thường? Phải biết là bây giờ ở nhà hàng cao cấp, quản lý sảnh đều phải biết tiếng Anh! Mà tiếng Anh của Ôn Hiểu Vân chỉ là học được một chút hồi cấp ba, với lại sau này là do em trai dạy thêm.

Khoảng thời gian Ôn Hiểu Vân hẹn hò với Giang Đại Vũ, đem về nhà toàn đồ trang điểm và quần áo hàng hiệu, khiến Ôn Hiểu Ninh nhìn mà cực kỳ khó chịu. Giác quan thứ sáu của đàn ông khiến cậu cảm thấy người này không có ý tốt với chị mình, nhưng sau vài lần nhắc nhở, chị cậu lại quay ra trách ngược cậu. Hai chị em sống hòa thuận hơn hai mươi năm, suýt chút nữa vì một người đàn ông đến mặt còn chưa từng thấy qua mà đã cãi nhau.

Ôn Hiểu Ninh ấn ấn vào chỗ bầm tím ở khóe miệng, khẽ hít một hơi lạnh. Cậu rón rén mở cửa, vừa bước vào đã thấy mẹ mình đang ngồi trong phòng khách gói sủi cảo.

“Mẹ…” Cậu chào một tiếng, rồi định lủi vào phòng.

“Đôn Đôn à.” Bà Ôn gọi con trai: “Nhân đậu đũa với thịt heo đó, con thích chứ?”

“Thích…” Miệng Ôn Hiểu Ninh đau, không há to được, nói cũng không được rõ ràng.

Bà Ôn tinh ý, nghe thấy giọng nói là biết có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên, qua cặp kính lão nhìn trúng ngay vết bầm ở khóe miệng con trai. Bà vội vàng thả vỏ sủi cảo trong tay xuống, hấp tấp chạy lại: “Đôn Đôn, con làm sao thế? Đánh nhau với ai à?”

“Đâu có, sao con lại đi đánh nhau được, con bị té đó, lúc chạy cầu thang đem hàng cho người ta, trượt chân té một cái.” Ôn Hiểu Ninh tránh bàn tay mẹ, đảo mắt nhìn đông nhìn tây: “Mẹ, chị con đâu rồi?”

Bà Ôn vừa phủi bột mì trên tay vừa đi tìm thuốc cho con trai, vừa nói: “Nữu Nữu ra ngoài mua đồ ăn rồi, nó nói vừa lãnh thưởng, mua thêm chút sườn về hầm cho con ăn. Con xem chị con thương con thế nào, vậy mà mấy hôm trước mắt không ra mắt mũi không ra mũi, còn trưng cái thái độ đó với chị con.”

“Dạ dạ, con sai rồi…” Ôn Hiểu Ninh thấy xót trong lòng: “Mẹ, mẹ đừng tìm thuốc nữa, con bôi thuốc rồi. Con ra ngoài tìm chị một lát.”

“Ây ây.” Bà Ôn từ trong buồng chạy ra, trong tay cầm một tuýp thuốc không biết là thuốc gì: “Không bôi thuốc nữa hả con?”

“Con bôi rồi mà!” Giọng Ôn Hiểu Ninh vang từ ngoài hành lang vào: “Mẹ, con về liền à, mẹ đợi con về rồi hẵng luộc sủi cảo nha.” Nói xong, cậu chạy đi.

Khu chung cư này thuộc dạng bị giải tỏa từ khá sớm, lúc đó vẫn chưa có ý định xây cao ốc, chủ đầu tư để tiết kiệm chi phí thang máy nên xây một loạt nhà bảy tầng. Hơn nữa ngày trước nhiều hộ dân được phép quay lại tái định cư, chỉ là tái định cư thì không được nhiều tiền đền bù. Nhưng bà Ôn thà không lấy tiền cũng không muốn rời đi, vì bà sợ chồng mình không tìm được đường về nhà.

Trong tòa nhà bảy tầng cũ này, đèn hành lang mới được thay mấy năm gần đây là loại cảm ứng âm thanh, tường trắng ngày xưa giờ in đầy những tờ quảng cáo màu mè như trị vô sinh, rửa máy hút khói, thông cống v.v... Ban đầu cư dân còn chơi trò đấu trí với bọn dán quảng cáo, nhưng về sau phát hiện bọn này đúng kiểu thần xuất quỷ nhập, canh cả tháng cũng chẳng bắt được ai, cuối cùng mọi người cũng mặc kệ, để chúng dán cho sướng.

Ôn Hiểu Ninh ôm chỗ xương hông bị đá sưng, tập tễnh chạy xuống lầu, từ xa đã thấy chị mình tay xách nách mang mấy túi to túi nhỏ đi tới. Cậu vội vàng chạy lại đón, cầm lấy túi nilon trong tay chị: “Chị, sao mua nhiều đồ thế? Nhà mình ăn nổi hết đống này à?”

“Không ăn nổi cũng phải ăn! Em suốt ngày mệt như thế, không ăn cái gì bổ dưỡng vào được à? Mẹ mình không được ăn gì bổ dưỡng à? Còn nữa, mai em đi bệnh viện với chị, chẳng lẽ chị không nấu được những món ăn ngon cho em ăn sao?” Ôn Hiểu Vân lườm em trai một cái: “Chị em vẫn chưa ngốc đến mức ấy đâu.”

“Chị…” Ôn Hiểu Ninh khẽ lẩm bẩm, không biết nên nói gì cho phải. Hai chị em im lặng đi cùng nhau về nhà. Bà Ôn thấy con gái mua nhiều đồ như vậy thì lại bắt đầu lải nhải: “Ôi dào, mua nhiều thịt thế, sao mà ăn cho hết? Nữu Nữu, con đừng có có tiền là tiêu bậy nha, cho dù Đại Vũ có giàu đến mấy, cũng không chịu nổi cái kiểu tiêu tiền như con đâu…”

“Mẹ…” Sắc mặt Ôn Hiểu Vân rất bình tĩnh: “Con chia tay với Đại Vũ rồi.”

“Hả?” Bà Ôn ngẩng đầu nhìn con gái: “Chia tay rồi? Sao vậy? Mấy hôm trước chẳng phải vẫn tốt đẹp lắm sao?” Bà bắt đầu lo lắng. Con gái bà đã hai mươi tám tuổi rồi, trước giờ chưa từng yêu ai, dạo gần đây mới quen được một người, thế mà lại nói chia là chia ngay?

“Hai đứa cãi nhau à?” Bà Ôn dè dặt hỏi con gái.

“Không có.” Ôn Hiểu Vân không để lộ cảm xúc, vừa nói vừa xoa xoa vùng thắt lưng: “Nhà anh ta giàu quá, không môn đăng hộ đối với nhà mình. Con suy nghĩ một thời gian rồi, cảm thấy hai đứa không hợp.”

“Ồ… ồ, vậy à… Thế thì thôi vậy, chia tay thì chia tay. Sau này mình tìm một người tương xứng, đối xử tốt với Nữu Nữu nhà mình là được.” Bà Ôn dù sao cũng là người từng trải, bà lập tức cảm nhận được thần thái con gái có gì đó không ổn, nên cũng nhanh chóng đổi giọng.

Từng đĩa sủi cảo nóng hổi được bưng lên bàn, ba người trong nhà vừa xem tivi, vừa ríu rít ăn hết bữa tối trong tiếng cười nói.

Bà Ôn tiếp tục xem tivi ở phòng khách, còn hai chị em thì bưng bát đũa vào bếp dọn dẹp.

Ôn Hiểu Ninh không cho chị mình đụng vào nước lạnh. Tuy bây giờ là mùa hè, nhưng với một người đang mang thai thì vẫn nên cẩn thận mọi thứ thì tốt hơn.

Ôn Hiểu Vân cầm bát đũa mà em trai đã rửa sạch, lau khô rồi đặt vào tủ, lén liếc nhìn mẹ không chú ý bên này, bèn ghé sát lại em trai, khẽ nói: “Đôn Đôn, trước đây chị thật sự có lỗi với em.”

“Chị nói gì vậy.” Ôn Hiểu Ninh cắm đầu rửa bát: “Chị là chị em, em quan tâm chị là điều nên làm.”

Mắt Ôn Hiểu Vân hơi đỏ, cô mím môi: “Vậy mai có làm lỡ việc của em không?”

“Không mất nhiều thời gian đâu, em nói với đồng nghiệp là hôm nay bị ngã, phải đi viện chụp chiếu, nhờ người ta thay ca hai tiếng là được. Chị à, không sao đâu, chị đừng lo.” Ôn Hiểu Ninh vẩy nước trên tay, dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào chị mình: “À, còn chuyện công việc của chị thì sao rồi?”

“Thì nghỉ rồi chứ còn sao nữa, chuyện lớn thế này, chị còn mặt mũi nào mà làm tiếp?” Ôn Hiểu Vân cười khổ: “Không biết có bao nhiêu người đang chờ xem chị mất mặt. Trước kia cứ tưởng mình leo được cành cao, rồi nhà mình sẽ thoát khỏi cảnh nghèo... ai ngờ, chim sẻ dù bay đến đâu cũng chỉ là chim sẻ thôi, làm sao thành phượng hoàng được…”

“Chị đừng nói vậy.” Ôn Hiểu Ninh cau mày, không vui khi thấy chị tự hạ thấp bản thân: “Chị là chim sẻ thì Giang Đại Vũ là cái thá gì? Hôm qua chị cũng thấy rồi đấy, cái tên đó lai lịch lớn vậy mà bị mắng là chó cũng không dám ho he tiếng nào. Em thấy nên tìm lúc nào đó cảm ơn cái anh đã giúp chị em mình.”

Ôn Hiểu Vân bật cười khúc khích, đẩy nhẹ em trai một cái: “Thôi đi ông tướng, người ta là dạng nào mà em còn đòi cảm ơn? Có khi người ta quên béng mất em là ai rồi ấy chứ.”

“Em nói chơi thôi mà, chị làm gì nghiêm túc thế.” Ôn Hiểu Ninh cười toe toét, đặt cái nồi đã rửa sạch lên giá: “Đi, ra ngoài ngồi xem tivi với mẹ.”

Tối hôm đó, nằm trên giường, Ôn Hiểu Ninh trằn trọc mãi không ngủ được. Một phần là vì đau, phần khác là vì trong đầu cứ hiện lên đôi giày da bóng loáng và khí chất lạnh lẽo đáng sợ của người đàn ông kia. Lần này chị cậu nhận được mấy ngàn tệ tiền mặt và một tấm chi phiếu mười vạn, đáng lẽ chuyện cũng coi như kết thúc rồi. Nhưng không hiểu sao, trong lòng Ôn Hiểu Ninh vẫn thấy bất an cứ có cảm giác sẽ còn chuyện gì đó xảy ra…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc