“Đồ súc sinh!!! Buông chị tôi ra!!!” Ôn Hiểu Ninh nhảy xuống chiếc xe điện ba bánh rồi lao thẳng tới.
Ở bãi đỗ xe, ba người đàn ông đang giằng co với một người phụ nữ. Người phụ nữ vóc dáng nhỏ nhắn, tóc dài xõa xuống bị rối tung đến bù xù, che kín khuôn mặt. Cô bị hai người đàn ông kéo tới kéo lui, còn tên thứ ba thì đứng bên cạnh nhìn chằm chằm rồi cười lạnh: “Ôn Hiểu Vân, làm ơn dùng não một chút được không? Nói có thai là có thai hả? Cô tưởng tôi ngu chắc? Còn kết hôn gì nữa, giữa chúng ta chỉ là chơi qua đường thôi, cô còn cố tình đến đây làm gì?”
“Giang Đại Vũ, anh đúng là đồ lòng lang dạ sói, mấy lời anh nói lúc trước đều quên hết rồi à?” Ôn Hiểu Vân tức đến run rẩy.
Giang Đại Vũ còn định nói gì đó thì bỗng nghe thấy một tiếng gầm hét giận dữ, tiếp đó là một thằng nhóc đen gầy lao tới, chỉ hai ba cú đánh đã đẩy bật hai gã đàn ông đang giữ Ôn Hiểu Vân ra.
“Các người định làm gì đấy? Tất cả tránh xa chị tôi ra!” Ôn Hiểu Ninh đứng chắn trước mặt chị gái như một con báo con, trừng mắt nhìn lũ đàn ông kia, “Giang Đại Vũ, anh có biết xấu hổ không? Hồi trước theo đuổi chị tôi sống chết như vậy, giờ lại bày đặt ra vẻ cao sang? Chị tôi đắc tội gì với anh mà anh lại dám ăn nói như vậy hả?”
“Tao cũng không ngại nói ra đâu, trước kia thì giả vờ thanh cao như trinh nữ, lúc nằm trên giường thì… chậc chậc...” Giang Đại Vũ nhếch mép cười một cách đáng khinh, gương mặt vốn được tạm coi là ưa nhìn giờ vặn vẹo tới mức khiến người ta muốn nôn.
“Ông nội ngươi!” Nghe tên đó sỉ nhục chị gái mình như vậy, cơn giận của Ôn Hiểu Ninh bốc thẳng lên đầu, liền đấm một cú vào mặt Giang Đại Vũ.
Giang Đại Vũ bị đấm cho loạng choạng, tức điên hét lên: “Mẹ nó mày bị điên à? Hai đứa kia, đứng nhìn cái gì? Đập nó cho tao!”
Cả bãi đỗ xe rộng lớn có một vòng người đứng xem náo nhiệt, nhưng không ai chịu ngăn cản. Vì hầu như những người hay đỗ xe ở đây đều biết Giang Đại Vũ là loại con ông cháu cha nổi tiếng. Hắn là con trai một cổ đông lớn của công ty Tang Vực trong tòa nhà Trọng Ngân, treo danh là quản lý kinh doanh, mỗi ngày chuyện hắn ta thường làm nhất là ăn hiếp đánh đập đàn ông và chơi đùa nữ nhân , đã thế làm còn không biết mệt.
Hắn ở đây mấy năm, hắn ta bị cả nam lẫn nữ tìm kiếm cũng không phải một hay hai người, Hắn ra ngoài ăn chơi chẳng bao giờ biết “lau miệng”, gây chuyện lớn cỡ nào thì ba hắn cũng theo sau chùi đít cho hắn. Có thể dùng tiền là dùng tiền, còn không dùng tiền được thì... ha hả, so với dùng tiền thì còn thê thảm hơn. Những người đó bị một đám du côn lưu manh không rõ từ đâu kéo đến quấy phá, sống không yên ổn, cuối cùng cũng phải bất đắc dĩ mà rời khỏi thành phố này.
Ôn Hiểu Ninh gần như bị người ta đè ra đánh, thỉnh thoảng còn may mắn tránh vài cú đá chân của những kẻ đó, sau đó còn đấm lại vài cú lại, mỗi lần đánh cậu cũng đều dùng toàn bộ sức lực, đá cho đối phương kêu oai oái.
Ôn Hiểu Vân đứng một bên cuống đến mức khóc òa lên: “Đừng đánh nữa! Các người đừng đánh em tôi nữa! Giang Đại Vũ, anh có phải là con người không đấy? Chúng tôi đi là được chứ gì? Anh mau bảo bọn họ dừng tay lại!”
Giang Đại Vũ xoa má bị đánh đến rách da, cười nham hiểm: “Dừng tay? Mẹ nó chứ, dừng cái khỉ gì? Không thấy ông đây cũng bị đánh à? Hai chị em các người cố ý đến đây gây xui xẻo cho tao à? Cứ đánh tiếp cho tao, đừng đánh chết là được!” Hắn nhúc nhích cằm, xoa cổ tay một cái rồi bước mấy bước về phía trước, đá một cú vào Ôn Hiểu Ninh đang bị giữ chặt, khiến cậu ngã lăn ra, đập mạnh vào cửa của một chiếc xe.
“Đồ ngu!” Giang Đại Vũ nhổ nước bọt, mắng: “Mở to mắt chó ra mà nhìn cho rõ, ông đây chịu chơi với chị mày là phúc của nhà mày đấy! Đừng có mà có phúc mà không biết hưởng. Thấy tiền ít thì nói mẹ nó ra! Loan Tử, mau, cho hai đứa này thêm tí tiền, thật đáng thương, chạy tới nơi này để xin cơm.”
Loan Tử, tên to cao lực lưỡng, là vệ sĩ riêng mà ba của Giang Đại Vũ thuê cho con trai. Ông ta biết rõ con mình là hạng người gì, sợ có ngày thằng này gặp báo ứng bị người ta xử lý, nên dù tính nó có khốn nạn đến đâu thì cũng vẫn là con ruột, thuê vệ sĩ cũng là việc bất đắc dĩ.
Nhưng chính điều đó lại càng khiến khí thế của Giang Đại Vũ thêm phần ngang ngược, biến vệ sĩ thành tay sai chuyên đi đánh người, đúng là tiếp tay cho kẻ ác.
Loan Tử móc ví từ túi quần ra, lấy một xấp tiền màu hồng, rồi ném thẳng vào mặt hai chị em Ôn Hiểu Ninh như tát nước: “Thiếu gia Giang thưởng cho chúng mày đấy, không cút đi còn chờ gì nữa?”
Ôn Hiểu Vân khóc đến nỗi không thở nổi, ôm lấy em trai, khuôn mặt xinh xắn giờ đã bị nước mắt và tóc tai rối bù làm cho lem nhem.
Ôn Hiểu Ninh bị đánh đến mức quỳ rạp dưới đất không đứng dậy nổi, cậu ôm bụng, từ kẽ răng phun ra bọt máu, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Giang Đại Vũ: “Con mẹ nó, mày cứ chờ đấy cho ông ! Có bản lĩnh thì suốt ngày dắt theo con chó của mày, đừng có mà thả ra, không thì ông đây cho mày biết tay!”
“Má nó, đến giờ mày còn không biết xấu hổ à?” Giang Đại Vũ tức đến mức bật cười, bước thêm mấy bước, định nhào lên đánh tiếp.
Đúng lúc này, chiếc xe phía sau lưng Ôn Hiểu Ninh mở cửa ra.
“Là ai không biết xấu hổ hả?” Một giọng nói trầm thấp, lạnh như băng vang lên. Theo sau tiếng nói ấy là một chiếc giày da bóng loáng đặt xuống trước mặt Ôn Hiểu Ninh, tiếp đó, một bóng đen lớn bao trùm lấy cậu.
Ôn Hiểu Ninh ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lần theo chiếc quần tây thẳng tơm, ngẩng cổ cao đến nỗi sắp gãy tới nơi, mới thấy rõ được gương mặt của người đó dưới ánh sáng chiếu ngược vào. Đó là một người đàn ông cao lớn, ngũ quan mơ hồ dưới bóng râm, ánh nắng trên đỉnh đầu tạo thành một lớp hào quang bao quanh, khiến cả người anh ta nhìn qua vừa xa cách vừa không thể với tới.
Người đàn ông cúi đầu liếc nhìn hai chị em đang cuộn tròn dưới chân, rồi lại nhìn sang cánh cửa xe của mình bị va vào trầy sơn, trong đôi mắt dài hẹp dường như lóe lên ánh dao sắc lạnh, nhìn thẳng vào mặt Giang Đại Vũ: “Ồ, tôi cứ tưởng ai, thì ra là Giang thiếu à, đang diễn trò gì vậy?”
“Mẹ nó, mày là ai đấy?” Giang Đại Vũ giật mình lùi lại, nấp sau lưng vệ sĩ, gào lên: “Mày quản cái mẹ gì chuyện của ông mày, đừng có xen vào!” Nói xong, hắn chỉ vào Ôn Hiểu Ninh đang vịn vào xe lảo đảo đứng dậy, quát: “Thằng ngu này đã đánh ông mày ra nông nỗi này, có phải mày định bênh nó không?”
Người đàn ông khẽ cười khinh một tiếng: “Rác rưởi.”
“Mẹ mày chửi ai là rác rưởi đấy hả?” Giang Đại Vũ nhảy dựng lên: “Muốn chết hả? Loan Tử, đập nó cho tao!”
Loan Tử nhìn vào mắt người đàn ông kia, không kìm được rùng mình nổi da gà. Đó là một ánh mắt mang theo sát khí như lưỡi dao bén, một ánh mắt như vậy chắc chắn từng dính không ít máu người! Gã nghiến răng, quay đầu nhìn chủ nhân mình: “Giang thiếu, người này không đơn giản, tôi thấy…”
“Thấy cái con khỉ gì! Nó chửi tao là rác rưởi, mày không nghe thấy à? Tao bảo ba tao đuổi việc mày bây giờ!” Giang Đại Vũ tức đến phát điên, giơ chân đá vào chân Loan Tử: “Đi đập nó! Mẹ mày không phải lính đánh thuê à? Sợ cái đéo gì?!” Hắn gào ầm lên.
Loan Tử chẳng còn cách nào khác, đành phải bước đến trước mặt người đàn ông kia, lộ ra ánh mắt có chút áy náy, rồi nhào người xông lên.
Không ai nhìn rõ người đàn ông kia ra tay như thế nào, chỉ thấy Loan Tử vừa nhào tới, liền bị quăng bay ra ngoài, gã đàn ông cao hơn mét tám như một bao khoai tây bị ném mạnh xuống đất, kêu “huỵch” một tiếng nằm sõng soài dưới đất, gã ôm lấy cổ tay, co rúm người lại. Loan Tử gắng gượng chịu đựng cơn đau dữ dội mà co mình nằm xuống, trong lòng rất rõ ràng: người đàn ông kia đã nương tay, nếu không thì chắc chắn không chỉ gãy mỗi cổ tay.
Giang Đại Vũ sợ đến phát hoảng, vội vàng lùi về phía đám đàn em còn lại, miệng vẫn còn gào lên:“Đệt mày là ai hả, mẹ nó mày đánh hỏng bảo tiêu của tao rồi thì mày có đền nổi không?” Hắn vừa chửi, vừa liếc mắt đánh giá chiếc xe của người đàn ông, chỉ là một chiếc Jeep Cherokee hơn trăm vạn tệ, chắc cũng chẳng phải nhân vật có tiền có thế gì.
“Ôi chao, Trang thiếu, Trang thiếu!” Từ xa có vài ông già hổn hển chạy lại. Người đi đầu bụng tròn như cái trống, một tay ôm cái bụng phệ, tay kia giữ mấy sợi tóc thưa thớt bên trán, vừa chạy vừa thở không ra hơi, miệng hô to.
Sau mấy ông già là một người đàn ông vóc dáng cao gầy, đeo kính, trông nho nhã. Anh ta mặc bộ âu phục chỉnh tề, hai tay đút túi quần, bước thong thả về phía này, trên môi còn treo nụ cười như đang xem kịch vui.
“Chậc.” Người đàn ông được gọi là Trang thiếu nhíu mày, đợi cho mấy người kia đến gần, liếc cằm chỉ về phía Giang Đại Vũ: “Thế này là sao? Đây là màn đón tiếp tôi đấy à?”
“Ôi chao, Trang thiếu, ngài đừng nói vậy mà.” Ông già béo đi đầu mồ hôi đầm đìa, cúi gập người cười nịnh: “Thằng nhãi đó là con trai tôi, còn non nớt lắm, làm Trang thiếu chê cười rồi.”
“Tôi chê cười một con để làm cái gì chứ?” Trang thiếu cười lạnh, giơ tay phủi phủi bụi tưởng tượng trên ống tay áo, mắt liếc Giang Đại Vũ lúc này vẫn còn đang giương nanh múa vuốt: “Chó nhà anh thì nhớ xích cho chắc vào, đừng để nó ra cắn người. Lỡ cắn nhầm người không nên cắn, có khi cả đời cũng không còn cơ hội được thả ra nữa đâu.”
Giang Đại Vũ bị chửi là chó, tức muốn nổ phổi, đang định phản bác lại thì bị người ta túm lấy cánh tay, bịt miệng kéo lùi về sau. Ông già béo cúi đầu liên tục, gật như gà mổ thóc: “Đúng đúng đúng, Trang thiếu dạy chí phải, là tôi dạy con không nghiêm, khiến ngài phải bận tâm rồi.”
“Còn nữa, hai chị em nhà người ta sống cũng không dễ dàng gì, bị chó nhà các người cắn, chẳng lẽ ông định làm ngơ?” Người đàn ông lại liếc nhìn hai chị em lấm lem bẩn thỉu, ánh mắt chẳng khác nào nhìn rác rưởi. Chỉ là liếc một cái lạnh nhạt, sau đó liền nhấc chân rời đi.
Lão cha của Giang Đại Vũ để người ở lại chùi đít cho con mình, còn bản thân thì lại lật đật đuổi theo Trang thiếu chân dài, bộ dạng khúm núm lẽo đẽo theo anh.
Cả đoàn người ngày đi càng xa, đám đông tụ tập hóng chuyện lúc trước khi thấy mấy ông già xuất hiện đã nhanh chóng giải tán như chim muông bay tứ phía. Giờ đây bãi đỗ xe trở nên vắng lặng, chỉ còn vài bảo vệ đứng nhìn từ xa.
“Chị, em không sao, em còn phải đi giao hàng.” Ôn Hiểu Ninh không nhận số tiền mà tên đàn em đáng thương để lại khi dọn tàn cục, chỉ liên tục đẩy tay chị mình ra: “Chị về nhà trước đi, em đi giao xong sẽ đến bệnh viện bôi thuốc, mẹ còn đang chờ ở nhà, bà chẳng biết gì cả, chị đừng để mẹ lo.”
“Em…” Ôn Hiểu Vân gạt mớ tóc rối bời ra khỏi mặt. Khi tận mắt chứng kiến bộ mặt thật cuối cùng của người đàn ông mà cô từng nghĩ sẽ yêu cả đời, trong lòng cô đã hoàn toàn nguội lạnh, chẳng còn gì lưu luyến. Cô không khách khí, nắm chặt đống tiền mặt và chi phiếu tên đàn em kia đưa, nhìn thẳng vào em trai mình: “Còn giao cái gì mà giao? Em bị bọn nó đánh đến nôn ra máu rồi mà còn không chịu đi bệnh viện.”
Ôn Hiểu Ninh lại nhổ ra một ngụm máu kèm với nước miếng trong miệng, lấy từ túi ra cái khẩu trang đeo lên, cười hì hì an ủi chị: “Còn nửa xe hàng nữa, em giao xong rồi đi, chị đi trước đi. Thôi, đừng lằng nhằng nữa, em không đưa chị đi viện đâu.”
“Chị, cái thai kia sau này em dẫn chị đi phá, còn cái thằng cầm thú kia, chị đừng nhớ tới nữa, người với chó sao mà sống chung được.” Cậu vừa chạy về phía chiếc xe ba bánh chở hàng của mình, vừa vẫy tay: “Chị về trước đi! Về đi, đừng để em phải lo nữa!”
Nhìn đứa em trai phóng xe ba bánh đi xa dần, Ôn Hiểu Vân cuối cùng không kìm được, ôm mặt òa khóc nức nở.