Trang Tần và Trình thiếu hai người vừa uống bia vừa ăn hết sạch một hộp thịt viên chiên. Ăn xong, Trình thiếu lau miệng, nói: “Ngon phết đấy! Hôm nào bảo cái người cậu bao nuôi ấy chiên thêm cho tôi ít nữa, để dành làm đồ ăn khuya.”
Trang Tần không để ý đến hắn, chỉ cầm cái hộp cơm rẻ tiền kia lật tới lật lui ngắm nghía một hồi, rồi ném lại lên bàn trà, nheo mắt hừ nhẹ: “Cậu gọi tôi đến đây là chỉ để ăn mấy viên thịt chiên à?”
“Đâu có!” Trình Gia Mẫn bật cười: “Không phải là vì cả năm rồi không gặp cậu, nhớ đến mức ngứa cả người sao?” Hắn rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, rồi bật ra thêm một điếu đưa cho Trang Tần: “Cậu đi Mỹ ăn ngon uống ngon cả năm, bọn anh ở đây không thấy cậu giống như mất trụ cột tinh thần, buồn chết đi được.” Nói rồi bật lửa giúp Trang Tần châm thuốc.
Phun ra một làn khói trắng, Trang Tần vươn vai uể oải, cặp chân dài gác hẳn lên bàn trà, nhếch mép cười lạnh: “Ăn ngon uống ngon cái con khỉ, đến Mỹ mà sướng hả? Vậy sao cậu không tự đi? Cái đất quỷ quái đó, sau này có lạy tôi cũng không thèm qua nữa. Nam nữ gì cũng nồng nặc mùi hôi nách, ngửi muốn ói.”
“Thì đúng rồi, làm gì có ai thơm bằng Nhuận Nhuận nhà mình.” Trình Gia Mẫn ngứa tay, véo một cái lên mặt Dương Nhuận, rồi quay sang nói: “Bảo bối Nhuận, đi ra ngoài bảo quản lý là có thể sắp xếp được rồi.”
Hắn rút tay lại, nửa nằm lên người Trang Tần, cười gian: “Dạo này chỗ anh có vài người mới đến không tệ, cho cậu giải khuây chút. À mà, tí nữa Tào Dương cũng tới, nghe nói cậu về mà không đến gặp nó, chắc nó tức muốn giết cậu luôn.”
“Ai giết ai còn chưa chắc đâu.” Trang Tần ngậm điếu thuốc, liếc mắt nhìn Trình Gia Mẫn: “Nghe lão già nhà tôi nói, cậu sắp kết hôn rồi?”
“Trừ khi tôi bị điên!” Trình Gia Mẫn kêu to: “Tôi mới chưa đến ba mươi, kết hôn cái gì? Lão già nhà tôi muốn cháu đến phát cuồng, dạo trước có một ả dẫn theo một thằng nhóc đến nhận là con tôi, mở miệng đòi mấy triệu, suýt nữa làm lão già tôi tức đến đột quỵ! Mà mấu chốt là con mẹ nó tôi thật sự không nhớ đã từng ngủ với con nhỏ đó hồi nào luôn! Thế mà đoán xem? Đúng là con tôi thật! Cuối cùng mất một triệu chuộc về, ném cho mẹ tôi nuôi rồi! Ba tôi giận đến mức muốn đánh chết tôi, bắt ép tôi cưới con gái của chú Lý, con nhỏ Lý Đại Hoa ấy!”
Hắn vừa đập bàn vừa phun nước miếng: “Tôi mà đồng ý chắc tôi điên thật rồi! Con nhỏ Lý Đại Hoa đó còn thô hơn cả anh nó, dáng như cái cửa gỗ ấy! Tôi nói thật, sau này không dám chơi gái nữa đâu, nguy hiểm lắm, dễ toang như chơi!”
Trang Tần cười đến mức ho sặc sụa: “Cẩn thận kẻo để Đại Lý nghe thấy, giết cậu đấy.”
Anh gạt tàn thuốc vào gạt tàn, đang định nói gì thì cửa phòng bao phịch một tiếng bị đẩy mạnh ra, một gã đầu trọc, cao gầy bước vào.
“Úi giời má, lão Tào, cậu mới ở chùa ra à?” Trình Gia Mẫn bị kiểu tóc mới của Tào Dương dọa cho sững sờ, rồi chỉ vào đầu hắn cười như điên.
“Cười cái quái gì, muốn ăn đập à!” Tào Dương mặt mày khó chịu, ngồi phịch người xuống ngồi cạnh Trang Tần.
Dương Nhuận theo sau hắn vào, phía sau còn có quản lý và một dàn “vịt con” bước vào nối đuôi nhau.
Thấy Tào Dương, biểu cảm của Dương Nhuận thay đổi đôi chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại nụ cười tiêu chuẩn: “Ôi, Dương thiếu cũng tới rồi.”
Tào Dương sờ sờ cái đầu trọc lóc của mình, đập đập xuống chỗ bên cạnh: “Ngồi đây đi.”
“Thôi, ba vị cứ tán gẫu đi, tôi ngồi bên này là được rồi.” Dương Nhuận chọn một chỗ khá xa mấy người kia mà ngồi xuống, cởi áo vest tiện tay vắt lên ghế. Ở vị trí này, cậu ta có thể quan sát rất tốt ba vị đại thiếu đang ngồi đối diện chếch về một bên, tiện cho việc bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi.
Đám “vịt con” được đưa vào đúng là hàng cực phẩm, người nào người nấy cao ráo, vai rộng eo thon, không ẻo lả, cũng không phải kiểu trắng bệch yếu ớt, nói chung ai cũng nhìn rất nam tính, khỏe khoắn, phong trần mà không tục tĩu.
“Trình tổng.” Quản lý cúi đầu khom lưng, cung kính hỏi: “Ngài xem mấy người này, có vừa ý không ạ?”
“Tôi vừa ý cũng vô dụng, phải xem hai vị gia kia có vừa ý không cơ.” Trình Gia Mẫn từ trên người Trang Tần bò dậy, ngả nghiêng tựa vào lưng ghế sofa, cười nói: “Trang thiếu, Tào thiếu, mời chọn.”
Trang Tần ngậm điếu thuốc, ánh mắt lười nhác ẩn dưới mí mắt, thong thả quét từ đầu tới cuối đám người trước mặt.
Bị ánh mắt ấy quét qua, mấy gã trai trẻ đều vô thức căng thẳng, ngay cả nụ cười vốn dĩ còn tươi tắn lúc đầu cũng cứng lại theo từng giây…
“Cậu ta.” Trang Tần dùng cằm ra hiệu: “Người da ngăm kia.”
“Chậc, khẩu vị cậu ngày càng nặng nha, lần sau để tôi kiếm cho cậu mấy đứa châu Phi luôn.” Trình thiếu gia cười ha hả, vẫy tay: “Còn không mau lại đây? Chậc chậc, mông cũng ngon đấy, tròn như bánh bao ấy. Tên gì?”
Cậu vịt nhỏ nhe răng cười: “Trình tổng, em tên là Danny.”
“Danny…” Trang Tần phun điếu thuốc, cười khẩy: “Người Trung Quốc hẳn hoi, tự dưng đặt cái tên Tây, tên Danny cơ đấy. Trình tổng của cậu còn khen mông cậu ngon nữa, hay là sau này gọi luôn là Bánh Bao đi cho thân mật.”
Phía sau cậu ta vang lên mấy tiếng cười khúc khích, nhưng chính Danny lại rất hào sảng, gật đầu: “Bánh Bao cũng được mà, nghe gần gũi. Cảm ơn sếp đã đặt tên mới cho em, từ giờ em là Bánh Bao.”
“Biết điều đấy.” Trình Gia Mẫn gật đầu, đẩy người về phía Trang Tần: “Tiểu Bánh Bao của cậu.”
Trang Tần cười ha ha, kéo người ngồi thẳng lên đùi mình, tay luồn vào áo đối phương sờ lên eo: “Bao nhiêu tuổi?”
Tiểu Bánh Bao rút từ hộp thuốc một điếu, châm xong rồi nhét vào miệng Trang Tần, còn thơm má một cái: “Em hai mươi.”
“Được đấy.” Trang Tần lại đẩy cậu ra một bên, gác chân lên đùi cậu, ra hiệu bằng cằm.
Tiểu Bánh Bao xắn tay áo lên, để lộ bắp tay săn chắc với đường nét rõ ràng, sau đó dùng những ngón tay thon dài ấn lên đùi Trang Tần: “Anh ơi, lực thế này được chưa?”
“Ừm.” Trang Tần ngả người ra sau, gật đầu, không nói gì thêm.
Dương Nhuận ngồi trong bóng tối, nhìn “vịt con” đang xoa bóp cho Trang thiếu, bàn tay phải vô thức siết chặt lại, đáy mắt như phủ một lớp máu, mãi mới từ từ tan đi.
Trình thiếu giữ lại hai người, một người trông ngoan ngoãn lịch sự đưa cho Tào Dương, còn người kia thì ôm vào lòng mình, vừa hôn lên mặt hai cái, chép miệng: “Em không bôi mấy thứ linh tinh lên người chứ?”
Cậu “vịt con” cười: “Collagen nguyên chất tự nhiên, xin Trình thiếu cứ yên tâm thưởng thức.”
Trình Gia Mẫn cười lớn: “Tên gì? Đừng lại là tên ngoại quốc nữa nhé? Thôi không nói nữa, tôi gọi cậu là Đan Đan nhé, được không? Cứ collagen collagen, mặt cậu đâu có bôi như móng giò lợn đâu!”
“Đồ ngốc, đâu chỉ có móng giò lợn mới có collagen đâu.” Tào Dương chửi thề, đẩy cậu trai bên cạnh mình một cái: “Đừng có bám lấy tôi nữa, đi đi, cho tôi nghe mấy bài hát, biết hát không?”
“Biết.” Cậu trai đứng lên đi đến máy hát, chọn bài “Truyền kỳ”. Cậu có giọng hát rất hay, hát bài đó uyển chuyển, luyến láy đầy cảm xúc, đôi mắt to liên tục nhìn về phía ba vị thiếu gia kia, nhưng phần lớn ánh mắt dừng lại ở Trang Tần.
Trang Tần thật sự rất nổi bật, không chỉ cao nhất mà dáng người và gương mặt đều tuyệt đẹp. Gương mặt đó như được Thượng đế tối ưu, khi cười làm ai cũng cảm thấy ấm áp xung quanh, lúc lạnh lùng thì lạnh thấu xương. Dù trong trạng thái nào, mọi người đều muốn đến gần anh ấy một cách tự nguyện, dáng người và gương mặt thế này, chơi vài trận cũng thấy đáng.
So với Trình Gia Mẫn lúc nào cũng cợt nhả, phong lưu, và Tào Dương lúc nào cũng cau có xanh xao, Trang Tần ngồi xuống đây đúng là nam thần!
Cậu Bánh Bao đang xoa bóp chân cho nam thần thì tay nhanh chóng không nghe lời, từ từ xoa lên bắp đùi Trang Tần, mới vài lần chạm mắt đã sáng lên, đầu ngón tay chạm vào chỗ đó dần dần cứng lại, hơi nóng tỏa ra sát da, khiến người ta muốn run lên vì nóng.
“Ôi, Bánh Bao đó đó, thèm rồi kìa, nhìn hai mắt đó, chăm chăm nhìn chỗ dưới quần Trang thiếu luôn, phát ra ánh xanh lá luôn đó.” Trình Gia Mẫn cười tủm tỉm đùa với cậu bé đang ôm trong tay mình.
“Trang tổng…” Bánh Bao hơi ngại ngùng, không biết thật hay giả, hai má ửng đỏ lên, nhìn cực kỳ dễ thương.
“Thèm thì cũng phải nhịn, tôi với Trang thiếu còn chưa bắt đầu nói chuyện đâu, nói đủ rồi, cậu muốn Trang thiếu làm gì với cậu cũng được, miễn là cậu chịu nổi.” Trình Gia Mẫn nói xong rồi lại cười ha hả.
“Chỉ có cậu là nói nhiều thôi.” Trang Tần nhắm mắt giả vờ ngủ, dù bị bóp đến cứng lên cũng vẫn ngồi im không động đậy, như không cảm thấy gì.
Ba người đúng là cả năm nay không gặp nhau, lần này có thời gian rảnh, ngồi lại nói chuyện, chém gió ầm ĩ đến tận khuya.
Trang đại thiếu say mèm được Đan Đan khoác tay kéo đi: “Đi đi, phòng các cậu vẫn giữ nguyên đấy, tối nay cứ ở đây, đồ đạc đầy đủ. Bánh Bao, nhanh lên giúp Trang thiếu phục vụ tối nay thật tốt, đảm bảo cho ngài ấy no căng bụng. Trang thiếu ấy là con rồng mạnh mẽ đấy.”
Bánh Bao cũng không ngại ngùng, hai tay ôm eo Trang Tần: “Trịnh tổng yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cẩn thận cho Trang thiếu.”
Mấy người đẩy nhau rồi lên tầng, nhân viên rất tinh ý mở cửa vài phòng, mời các thiếu gia vào từng phòng.
Tào Dương và Dương Nhuận đi cuối cùng, cậu bé hát lúc nãy không ai đỡ, lẽo đẽo đi sau, với cậu thì tối nay chỉ cần được thuê hát là có tiền rồi, có được ai bên cạnh hay không cũng không quan trọng. Hơn nữa, đầu hói rõ ràng không có hứng thú với cậu, nên cậu cũng không phải tự thân đến gần rồi bị đẩy ra, vừa mất mặt vừa mất công.
“Đã một năm rồi.” Tào Dương nhìn cánh cửa phòng của Trang Tần đóng sầm lại, bất ngờ nói.
Dương Nhuận bước chân dừng lại, môi mím chặt. Anh chỉnh kính, nhìn nhân viên: “Mở cho tôi một phòng, phòng kia nếu có chuyện gì thì báo tôi ngay.”
“Có cần thiết không? Anh nên biết sẽ chẳng có chuyện gì anh muốn biết đâu.” Tào Dương chặn trước mặt anh: “Trang Tần không thích anh, anh nên biết rõ điều đó.”
“Vậy thì sao? Tôi thích anh ấy, chỉ cần bên anh ấy không có ai, thì chỉ có tôi ở bên cạnh anh ấy thôi.” Dương Nhuận hơi bực bội quay mặt đi, nhìn hoa văn trên tường nói.
“Anh chịu được việc anh ấy liên tục đổi người sao? Chịu được một người thì chịu được mười người à? Anh đừng ngốc nữa được không?” Tào Dương muốn giật tóc, nhưng rồi sờ lên đầu hói của mình. Anh thở mạnh, mặt tối sầm lại: “Anh không nghĩ cho tôi chút đi à?”
Dương Nhuận khóe miệng cứng ngắc cười nhẹ, qua lớp kính nhìn Tào Dương: “Dương thiếu, anh rất tốt, chỉ là trong lòng tôi đã có người rồi.”