Hắn là một Chủ tịch của tập đoàn xuyên quốc gia, cô là một người bình thường, hắn có năng lực và quyền lực rất lớn, còn cô chẳng thể so sánh với móng tay của hắn.
Cô căn bản là không còn cách nào để phản kháng.
Nghe vậy, Mạc Thủy Linh thống khổ mà nhắm mắt lại, nỗi uất ức dâng lên, đôi tay ai đó mơ hồ đang gắt gao bắt lấy trên chiếc áo khoác cô, hận không thể trống trả lại được, không cách nào trống lại được.
Căn biệt thự giống như lâu đài cổ, nằm giữa một rừng cây, rất nguy nga và lộng lẫy, cứ tưởng đây là lâu đài của một vị vua nào đó, nhưng không đây chỉ là một căn biệt thự để ở mà thôi.
Đó chính là tư gia của Cao Trạch Dương.
Nơi này cấm người ngoài ra vào.
Mạc Thủy Linh bị trói đưa đến....., đổi lại lúc bình thường, có lẽ cô sẽ vô cùng thích thú tận lực đi xung quanh ngắm nhìn ngôi biệt thự này, tìm ý tưởng viết tiểu thuyết của mình, nhưng bây giờ cô chỉ có thể đứng yên không chút cảm xúc cũng không thiết làm gì cả.
Trên đường đi,cô cũng đã cầu xin giúp đỡ của mấy tên cận vệ, cũng đã từng ý đồ chạy trốn, chốn chạy khỏi báo động, nhưng tất cả đều bị cận vệ chế ngự: không có đường thoát.
Cô chỉ là một cô gái yếu ớt như vậy thì sao có thể đánh thắng được nhiều cận vệ thân thể khoẻ mạnh chứ.
Vì thấy thương cảm cho cô nên một tên cận vệ đã nói một câu khiến cô càng thêm phần sợ hãi: "Cô gái à, ai bảo cô lại dám chọc vào Cao Tổng. Cao Tổng thật sự rất đáng sợ, người đó muốn người sống thì sống, muốn ngươì chết sẽ chết, muốn sống dở chết dở càng dễ dàng. Làm gì thì làm nhưng không nên phản kháng."
Một câu đó thôi cũng đủ để dọa chết cô rồi.
Mạc Thủy Linh chết lặng, bị một Tổng tài xâm phạm nhiều lần ngay giữa thanh thiên bạch nhật, ngang nhiên giữa nơi công cộng mà không cách nào trả thù, thậm chí ngay cả chạy trốn đều trốn không thoát hắn, không chết lặng đi mới là lạ.
Mạc Thủy Linh bị mang vào trong biệt thự đó, bị ép vào trong thang máy, bị đẩy vào một nơi xa hoa như thể cung điện thời xưa, chứ không giống như những gian phòng bình thường
Đứng chờ sẵn trong phòng là một lão nhân tầm bảy mươi tuổi, mái tóc bạc phơ, mặt mũi rất hiền lành, hai tay chắp lại để ở phía sau, mặc y phục của quản gia.
"Mạc tiểu thư, ngươi vẫn khỏe chứ, ta là quản gia Trương của nhà Cao Tổng." Lão Trương mỉm cười hướng về phía cô ngắn gọn giới thiệu, rồi mới đưa tay ra, "Mời ngồi."
Lúc này Mạc Thủy Linh mới chú ý tới căn phòng đó, xung quanh có rất nhiều đồ công nghệ tiên tiến, còn ngay bên cạnh lão Trương có một cái ghế nằm công nghệ cao, cùng với một chiêc màn hình loại cứng, nhìn ở trên đó có một bàn số nhìn rất phức tạp, nhìn nó khiến cô cảm thấy nhức đầu.
Cô nhìn thoáng qua đã có thể đoán đây là cái gì.
"Đây là ghế phát hiện nói dối, mời ngồi."
Lão Trương ôn hòa nói, mặt mũi rất là hiền lành, không giống Cao Trạch Dương lạnh lùng, ngông cuồng, trên người cái loại này hung hăng càn quấy cuồng vọng cố tình gây sự.
"Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?"
Mạc Thủy Linh mặt tái nhợt đi nhưng vẫn cố nghiêm giọng hỏi.
Bắt đầu cùng với cái ghế phát hiện nói dối này ư,rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì vậy?
cô rốt cuộc là đã đắc tội gì với Cao Trạch Dương, tại sao lại bắt cô làm vậy?
"Cao Tổng nói Mạc tiểu thư vẫn cứ khăng khăng không chịu thừa nhận hai năm trước đây đã sinh con cho Cao Tổng, muốn ta làm thử một số kiểm tra đo lường ." Lão Trương ôn tồn và kiên nhẫn giải thích cho cô nghe.