Trong đôi mắt của Cao Trạch Dương tích tụ một ngọn lửa nóng mãnh liệt, vừa hận vừa ham thích tiếp tục mơn man, chiếm hữu cơ thể cô, hoàn toàn không quan tâm đến sự phản kháng của cô, kìm hãm thân thể cô, dưới vòi hoa sen đang xả nước càng dễ dàng cho hắn xâm nhập tam giác mật, cứ thế tiếp tục tung hoành ngang ngược.
Phòng tắm rộng lớn truyền đến tiếng nước rất to, thế nhưng lại không lấn át được hơi thở ngày càng nặng nhọc của Trạch Dương và tiếng rên như khóc nấc của Thủy Linh. Đám cận vệ đứng bên ngoài cũng không dấu nổi xấu hổ mà cười tủm rồi tự biết tản đứng ra xa hết.
Cô liều mạng giãy dụa, nhưng là trong một khắc cái thứ vừa to vừa dài của hắn vẫn liên tục đâm vào bên trong cô. Thủy Linh đau đến mức không thể kêu thành tiếng, thân thể như bị hung hăng xé rách.
Lại một lần nữa.
Cô đau khổ phát hiện, đây hoàn toàn không phải là mơ, lại một lần nữa cô bị hắn xâm phạm, hoàn toàn không thể tiếp tục lừa dối bản thân tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Không biết đã qua bao lâu, tất cả đều đã yên lặng trở lại.
Thủy Linh toàn thân vô lực dã dời ngã bệt xuống sàn nhà đầy nước, nước mắt lăn dài trên má,hai tay gắt gao ôm lấy cơ thể của mình, cắn chặt môi, khuất nhục, phẫn nộ, căm hận, khó chịu cùng với rất nhiều cảm xúc khác cứ dấy lên như muốn nhấn chìm cô xuống.
Cô không biết nên làm gì nữa, là kiện tên ác ma kia ra tòa sao...
Kiện ra toà.
Hắn là Cao Trạch Dương, Chủ tịch một công ty xuyên quốc gia với biệt danh “cỗ máy in tiền”cô có thể thắng được hắn sao? Không cần suy nghĩ cô cũng biết, cơ hội thắng kiện là con số 0 tròn chĩnh. Đã từ lâu trong xã hội này, quyền lực chính là chìa khóa của thắng lợi.
"Phịch."
Một chiếc áo khoác ẩm ướt bị Cao Trạch Dương ném như ném rác rơi trên người cô, đem cơ thể của cô che lại.
Cả người Thủy Linh không tự chủ được mà run lên một cái.
Áo khoác của Cao Trạch Dương mang mùi hương của hắn, khiến cô hít thở không thông. Cổ họng như nghẹn bứ lại vừa như muốn nôn hết ra.
"Cao Tổng."
Sau khi thấy không còn động tĩnh gì, hai tên vệ sĩ từ bên ngoài mới dám cúi đầu đi tới, hai tay bưng một bộ trang phục nam sạch sẽ, thoải mái đưa cho hắn.
Cao Trạch Dương thản nhiên lấy một chiếc áo sơ mi mặc vào, giơ tay nhấc chân, không một động tác thừa, đều là một bộ dạng ưu nhã tự tại, hoàn toàn không giống với người đàn ông vừa nãy cùng cô phát sinh quan hệ.
Hướng đến Thủy Linh trong góc liếc mắt một cái, ánh nhìn sắc lạnh Cao Trạch Dương lạnh lùng ra lệnh: "Đem cô gái này trói lại đem về cho ta."
"Vâng. Cao Tổng." - Vệ sĩ lên tiếng trả lời.
Mạc Thủy Linh đang ngồi trong góc không nhúc nhích, nghe vậy thân thể lại trở nên run rẩy, khó tin nhìn qua người đàn ông đang đứng giữa phòng tắm: "Anh là tên ác ma, bây giờ còn muốn làm chuyện điên rồ gì nữa?"
Hắn còn không chịu buông tha cô?
Đến cùng là muốn làm gì?
"Còn muốn sao? Thôi nữa đi mà đúng không?" - Cao Trạch Dương ý vị sâu xa lặp lại từng câu từng chữ mấu chốt trong lời nói của cô, cố ý xuyên tạc: "Thật ngại quá, tôi đây là không muốn nhìn thấy mặt loại người cứ thích giả nai như cô, thật chán ghét."
Mạc Thủy Linh nói không nên lời, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Người đàn ông này, chính là cố ý làm nhục cô đến chết mà
Tại sao, cô lại gặp phải chuyện không thể tưởng tượng nổi thế này...
Cao Trạch Dương cài lại khuy tay áo, ra hiệu cho đám cận về rời đi, rồi xoay người rời khỏi, đột nhiên lại dừng bước trước mắt cô, lạnh lùng nhìn qua cô đang ngồi trong góc rũ rượi ướt mèm mà nói: "Mạc Thủy Linh, nếu không muốn tiếp tục chịu đau khổ giày vò thì hãy mau mau đem con tôi giao ra đây, nếu không về sau cô sẽ sống không bằng chết."
Nói xong, Cao Trạch Dương lập tức rời đi nhanh như một cơn gió, đầu cũng không ngoảnh lại lấy một lần, một chút cũng không lưu luyến.
Hắn rời đi nhưng cả người vẫn tỏa ra hàn khí , trong nháy mắt nơi đây như trở thành Nam cực, không khí trở nên lạnh lẽo thấu xương, suýt nữa khiến cho Mạc Thủy Linh bị đóng băng, hơi thở của cô sợ đến ngưng lại.