Mạc Thủy Linh kích động hét lên, không ngừng giãy dụa nhưng khác nào châu chấu đá voi, không giống như một tuần trước do nhiệt trong phòng quá cao khiến cô hỗn loạn. Lần này,cô rất tỉnh táo.
Tỉnh táo đến mức chỉ biết nhìn mình chống cự bất lực trước tên nam nhân to lớn kia.
Để rồi kết cục lại là giống nhau.
"Không muốn, buông ra, mau buông tôi ra, đồ tồi......"Mạc Thủy Linh liều mạng đẩy hắn ra, thanh âm đều thay đổi.
Cao Trạch Dương đứng lôi Mạc Thủy Linh đến đứng dưới một cái vòi hoa sen đang mở, phần lớn bọt nước rơi xuống theo hướng đầu của hắn. Trên người hắn nhanh chóng thấm ướt, tóc ngắn dính ướt trán, bọt nước thi nhau chảy xuống người hắn, quấn vòng quanh vô hạn gợi cảm, đồng thời cũng cực hạn nguy hiểm.
Hắn một phát điệu nghệ đã cởi áo khoác, Mạc Thủy Linh nhân cơ hội đó vội vàng cố sức chạy vụt ra bên ngoài mặc dù nền sàn khá trơn khiến cô suýt ngã, nhưng vừa chạy ra một bước lại bị Cao Trạch Dương tóm lại, dùng sức ấn cô vào tường.
"Mạc Thủy Linh! Suýt chút nữa tôi không còn nhớ bộ dạng hai năm trước đây cô liều mạng bò lên trên giường của tôi, lúc đó cô đã quên rồi sao?Vậy mà cô bây giờ ra bộ trang nhã thanh thuần, giữ gìn trinh tiết trước mặt tôi”. Cao Trạch Dương gắt gao đè hai vai cô, hai mắt phẫn hận, trừng mắt nhìn cô.
" Anh nói sảng cái gì vậy, tôi hoàn toàn không biết anh dù là trước kia hay bây giờ, mau thả tôi ra......"
Mạc Thủy Linh dùng chân đá hắn nhưng không thành, lại bị bộ ngực của hắn đè càng chặt hơn, như thể có lực phản công lại cô.
Gương mặt cô dần biến sắc nhưng là từ tái mét sang nóng ran. Cô không biết có phải bị ma quỷ phương nào nhập mà người nóng rực như vậy, rốt cuộc là bởi vì phẫn nộ, hay là bởi vì...... Cái kia, gần trong gang tấc ở ngay trong lồng ngực cô, tự nhiên truyền đến nóng rực.
Bức tường vô cùng ẩm ướt. Hơi ấm ít ỏi đến đáng thương.
Áo sơ mi trên người hắn lại càng ướt để lộ ra thần hình vạm vỡ sáu mũi đến mê người. Cô bị kẹt cứng giữa hắn và bức tường kia, hiện tại đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan không thể thoát ra được.
"Không biết tôi là ai? Vậy thì tôi sẽ giúp cô biết và nhớ ra tôi ngay bây giờ!"
Cao Trạch Dương bá đạo nói, thân trên vẫn ghì chặt cô, rồi liền cúi đầu mạnh mẽ hôn lên trán cô rồi xuống má, cuối cùng là môi của cô, đem môi mỏng ấm nóng ẩm ướt ngang ngạnh tiến vào trong miệng cô, nhiệt độ bên trong lập tức vì sự tiếp xúc này mà nóng như lửa đốt, đến mức muốn đem cả người cô tan chảy. Một tay của hắn ghì chặt vai cô, tay kia thì luồn vào bên trong y phục của cô nơi khu tam giác mật đang ngự trị, châm ngòi ngọn lửa sâu thẳm kia...
Như có một dòng điện chạy dọc thân thể, khiến cho cả người cô tê dại, nơi đó đã vô cùng ẩm ướt, đôi chân nhẵn nhụi của cô không nhịn được mà co lại trên mặt đất.
Cô không thích cảm giác này, cực kì không thích. Nhưng cũng không thể kiềm chế bản thân mà cứ thế dâng trào thủy mật.
Quá xấu hổ.
"Đừng... Buông..."
Thủy Linh liều chết giãy dụa, thoát khỏi vòng tay của hắn "Xem kìa, phản kháng kịch liệt như vậy, là đang cầu xin tôi đừng buông cô ra đúng không? Cô thật đúng là diễn viên xuất sắc, rất đáng khen ngợi đó!" Cao Trạch Dương giễu cợt mà cười lạnh một tiếng.
Rõ ràng là một người đàn bà phóng đãng, vậy mà trước mặt hắn còn giả vờ ra vẻ thanh thuần, trong sáng, ngây thơ vô số tội!