Hôn môi không hề thỏa mãn được hắn, hắn một tay nắm chặt vòng eo gầy yều của cô, một tay nâng cô lên, ép cô hướng mắt nhìn trước mặt hắn, sau đó mới không phân vân mà ngăn chặn môi của cô.
Cuồng vọng tiến công.
Môi của cô lập tức đều là hương vị của hắn, giống như trong nháy mắt cô không còn là chính mình.
Cô bị ép nên chỉ có thể thừa nhận lấy.
Trạch Dương không cam lòng, dùng kỹ xảo quấn quanh lưỡi cô, mút thật chặt tựa như muốn nuốt chửng châm ngòi lên người cô, ý đồ khiến cho cô có phản ứng, Mạc Thủy Linhbị hôn đến mặt phát run từng đợt, khó có thể kìm nén uất ức, lại không khuất phục, bực tức mở miệng "Anh có rất nhiều phụ nữ?"
Hắn có thể tìm người khác, đương nhiên trên đời này chẳng thiếu phụ nữ tốt hơn cô, còn hiện tại thân thể cô rất yếu ớt....
"Cho nên tôi muốn ngủ với ai thì cứ đi nằm ngủ với người đó."Tại sao lại cứ phải cuốn lấy cô cơ thể đang yếu đuối thiếu sức sống đến vậy chứ. Trạch Dương phảng phất như đang nói một chuyện bình thường, không có ý định lại cùng cô nói tiếp, lại chuẩn xác áp lên môi cô, hương vị ngọt ngào.
Gian phòng ấm nóng, ái vị lần nữa được lên cao.
Mạc Thủy Linhđối với sự liều lĩnh của hắn thì im lặng.
Cô cam chịu, được rồi, cô tranh giành không lại hắn, cũng không chống cự được hắn lúc nào cũng bá đạo mà xâm chiếm cô. Vậy thì mặc kệ, bị xâm phạm thì đã bị xâm phạm, ngày mai, mặc kệ thân thể khôi phục không tốt, cô cũng muốn đi.
Rất kỳ quái, ngoại trừ hôn nồng nhiệt cùng vuốt ve, Trạch Dương không có tiến thêm một bước.
Cô không hiểu hắn đến tột cùng là suy nghĩ cái gì, giật giật thân thể, muốn không đụng chạm mà cách xa hắn một chút, lại bị hắn ôm lại càng chặt hơn.
"Cô nếu có muốn giãy dụa, tôi cam đoan đêm nay cô ngủ không được" Hắn như âm hồn bất tán thì thầm vào tai cô. Hắn dán môi vào lỗ tai của cô hung dữ nói, há mồm cắn vành tai của cô, cắn giống như trừng phạt.
Một dòng điện giật giật theo lỗ tai mà đi vào thân thể của cô, Mạc Thủy Linhrụt vai, thức thời mà không động, trầm mặc để hắn làm xằng làm bậy. Càng không thể chống cự so với cái chết sự phiền toái của hắn đáng sợ hơn nhiều. Không biết đã qua bao lâu, Mạc Thủy Linhtrong lúc hắn hôn môi không ngớt, dần dần mất đi ý thức, đã ngủ.
......
Hôm sau.
Mạc Thủy Linhtỉnh lại thì ngoài cửa sổ đã sáng rõ, chiếu rọi thẳng vào má cô có chút ửng hồng. Bên giường không có thân ảnh Trạch Dương, chỉ còn lại có hơi ấm của hắn vẫn lưu lại.
Cô nhẹ nhàng thở ra, sau đó dùng hết khí lực từ trên giường xuống.
Cô hôm nay nhất định phải đi.
Ở lại đây còn không biết Trạch Dương sẽ làm gì với cô.
Rửa mặt xong, Mạc Thủy Linhđi thang máy xuống dưới lầu, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Trạch Dương, chỉ thấy Lão Trương đang tại dặn dò nhóm nữ hầu làm việc.
"Trương quản gia."
Mạc Thủy Linhhướng hắn đi tới, lễ phép mà cúi đầu.
"Mạc tiểu thư." Lão Trương mỉm cười hiền từ nhìn về phía cô, nếp nhăn nơi khóe mắt lộ rõ, "Ừm, so với lúc Cung thiếu gia ôm trở về, sức khỏe tốt hơn nhiều."
Trên mặt cô đã không tái nhợt như trước kia, khôi phục một ít thần thái.
"Ôm trở về?"
Mạc Thủy Linhngạc nhiên.
"Là thiếu gia phát hiện cô té xỉu, lúc đó cũng khá nguy hiểm bởi khu rừng đó có khá nhiều rắn độc, ngay cả người cũng không gọi, tự mình đem cô từ rừng rậm ôm trở về."
Lão Trương vừa cười vừa nói, "Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến thiếu gia đối với người khác để tâm như thế, lại tự mình bế cô trở về."