Để tâm.
Trạch Dương còn có thể để tâm người khác, chắc chắn mấy người phụ nữ không thể chịu nổi.
Người đàn ông này quả thật là sáng nắng chiều mưa, cảm xúc khó bình ổn, rõ ràng là muốn cô chết, cuối cùng lại cứu cô...... Tại sao?
Mạc Thủy Linhkhông tiếp tục cái đề tài này, chỉ nói, "Trạch Dương đáp ứng cho tôi rời khỏi đây trong một tuần lễ đi tìm chứng cớ, tôi sẽ đi"
Cô chỉ là đến cáo biệt.
"Tốt, Mạc tiểu thư, chúng tôi sẽ phái người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của cô, nên cô hãy cân nhắc kỹ nước đừng nghĩ quẩn, ngàn vạn lần không nên cầu cứu ai, vô dụng thôi, còn có thể làm thiếu gia tức giận."
Lão Trương khích lệ cô, trên mặt có chút lo lắng, sợ cô lại một lần nữa đi chọc giận thiếu gia.
Lần thứ nhất sống được trở về.
Lần thứ hai thì sao đây?
Ai cũng không phỏng đoán được thiếu gia.
Mạc Thủy Linhhiểu ý của hắn, liền gật đầu, "Tôi biết rõ, cũng sẽ có cách của riêng mình, cảm ơn, tôi đi đây."
Nói xong, Mạc Thủy Linhđi về hướng cửa chính, hai tay trống trơn. Cô là bị trói đến, trên người ngay cả điện thoại đều không mang, cũng sẽ không có gì cần mang đi.
"Mạc tiểu thư, xin chờ một lát, có thể giúp tôi một chút không?"
Lão Trươngbỗng nhiên gọi cô lại.
Mạc Thủy Linhnghi hoặc xoay người, Lão Trươngtrưng vẻ mặt thỉnh cầu mà nhìn cô, đưa cô xuống dưới lầu, đi đến phòng bếp trên đường đi tuyệt nhiên không nói cho cô lý do cô bị dẫn đi. Chỉ biết Lão Trương đưa cô đi về hướng phòng bếp, còn chưa tới gần, chợt nghe thấy tiếng rống giận dữ của Trạch Dương truyền đến."Các ngươi không có đầu óc à? Gọi các ngươi làm kem thôi, khó lắm sao?"
"Các ngươi không thấy mình giống cẩu sao? Người ta không cần kiểm tra đều làm ngon hơn các ngươi gấp trăm lần!"
"Lão Trươngthật sự là già rồi, sao lại đi mời đám phế nhân này! Cút cho tôi!"
......
Mạc Thủy Linhđi đến cửa phòng bếp, trên bàn ăn để một loạt kem đủ màu, có tất cả các gia vị để chuẩn bị cho món kem cô từng làm cho Trạch Dương ăn, đám đầu bếp xếp thành một hàng, mỗi người cúi đầu, mỗi lần chủ nhân tức giận họ đều sợ tới mức run rẩy.
Trạch Dương đứng đối diện, âu phục thẳng, ăn mặc chỉnh tề, lông mày như lưỡi mác đôi mắt mở chừng cáu gắt, động tác lại vô lý đến cực điểm, một tay lấy thìa ném vào mặt đầu bếp, sắc mặt khó coi vô cùng.
Tính cách của hắn thật là quá xấu, rất dễ dàng nổi giận. Mạc Thủy Linhchau mày.
Kem?
Mạc Thủy Linhnhìn về phía Lão Trươngcó chút bất đắc dĩ mà nhìn cô, nếp nhăn trên mặt lộ ra thật sâu, đôi mắt trầm xuống ý thỉnh cầu, hai tay hướng cô chắp tay trước ngực, động tác này giống như cầu xin cô giúp đỡ......
Không phải Trạch Dương khó ăn tới cực điểm, Lão Trươngcũng sẽ không đến cầu cô.
Được rồi.
Mạc Thủy Linhkhông có cách nào cự tuyệt Lão Trương, đành phải miễn cưỡng, bước chân đi.
Nhìn thấy cô, khuôn mặt đang tức giận của Trạch Dương có một tia không muốn, gằng giọng "Cô còn sức xuống giường sao?"
Tên này...... Miệng thật độc.
Hắn bị rối loạn nhân cách cố chấp, được rồi, cô nhịn hắn.
Mạc Thủy Linhlàm bộ không nghe thấy, bình tĩnh hỏi, "Có muốn tôi làm một ít kem cho anh trước khi tôi rời khỏi đây?"
"Không muốn, có gì đặc biệt đâu đều khó khăn ăn hết!" Trạch Dương hừ lạnh một tiếng.
"Thật sự không muốn?" Rõ ràng mới vừa rồi còn khoa trương nói cô làm tốt.
"Không muốn!"
"Thật sự không muốn?"
"Còn chưa cút? Nhìn xem cô thật phiền!" Ăn không được đồ ăn mình muốn, người như lửa đốt tính khi cũng như con nít, Trạch Dương cả người đều thực táo bạo, nhìn cũng không nhìn cô.
"Tôi đi đây......" Mạc Thủy Linhđành phải quay người.
"Cút trở về làm cho tôi!"