Nửa đêm.
Mạc Thủy Linhmơ một giấc mộng đẹp, từ ngày gặp lại Trạch Dương đây là lần đầu tiên cô có thể ngủ yên giấc, cô mơ cô tìm được một đống chứng cớ chứng minh sự thành thật của cô, cô đem chứng cớ toàn bộ đưa cho Trạch Dương.
Trạch Dương mang theo vô số cận vệ mà đi đến thành phố A lớn nhất đứng ở cao ốc,phô trương thanh thế nhưng là phô trương sự xin lỗi, quỳ đầy đất, một bên dập đầu một bên hô, "Mạc tiểu thư, hết thảy đều là tôi nghĩ sai rồi, hãy đánh tôi đi! Hãy chà đạp tôi đi!"
Hình ảnh kia bỗng dưng lại vô cùng đẹp mắt.
Cô đứng trước mặt Trạch Dương, một cước dẫm lên vai của hắn, cười đến đắc ý.
"Nữ nhân này, hơn nửa đêm cô cười cái gì?"
Một giọng nam khêu gợi bỗng nhiên vang lên bên tai cô.
Mạc Thủy Linhkhiếp sợ mà mở to mắt.
Ánh đèn ngủ lờ mờ trong phòng, Trạch Dương đang nằm ở bên cạnh cô, nằm nghiêng ráo nước một tay chống trên giường, tựa hồ là vừa tắm rửa xong, mặc trên người áo tắm màu trắng muốt, tóc ngắn còn ướt, đôi đồng tử nhìn chằm chằm cô.
"Ah......"
Mạc Thủy Linhchấn kinh không nhỏ, lập tức bật người ngồi dậy, không đến một giây, lại mệt mỏi mà nhoài ra giường, thở gấp nói "Anh, anh làm cái gì?"
"Ngủ."
Hắn nói, giọng điệu lãnh đạm.
"Nhưng đây giường của tôi ngủ......"
"Đây là nhà tôi, giường nào cũng là của tôi tại sao tôi không thể ngủ?" Trạch Dương nhíu mày.
"Tôi đi."
Mạc Thủy Linhcố hết sức mà ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, hai chân bỗng dưng lại bất động, như có tảng đá nặng ghìm chân, người đàn ông dùng chân nặng trịch mà đè lên người cô, Mạc Thủy Linhdùng sức kháng cự mà nhìn về phía hắn "Anh định làm gì?"
"Ngủ, ngủ cùng người phụ nữ của tôi, có vấn đề sao?"
Trạch Dương trực tiếp đem cô trở thành vật sở hữu của hắn, càng ghì chặt hơn khiến cô không thể cử động ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào cô, dưới ánh sáng lờ mờ giống như con báo đang chăm chú nhìn con mồi của chính mình.
"Lấy chân ra, tôi muốn xuống dưới."
"Cô muốn đi sao? Tốt." Trạch Dương ngoài dự đoán mà hào phóng đáo ứng, dịch chuyển chân.
Mạc Thủy Linhđang muốn xuống giường, chợt nghe thanh âm lười biếng của Trạch Dương truyền đến
"Rời khỏi tôi, một tuần lễ sau tìm được chứng cứ tôi sẽ buông tha cho."
"Hèn hạ." Mạc Thủy Linhphẫn nộ mà quay đầu lại nhìn về phía hắn "Anh muốn lật lọng."
"Quyền quyết định trong tay cô, không liên quan đến tôi"
Trạch Dương ngồi tựa ở đầu giường, con mắt màu đen chẳng hề để ý mà quét qua cô.
Lại vui buồn bất chợt, cố gắng che giấu đi tính cách thật của hắn, rất biết cách tính toán sự việc.Cô sao có thể đi?
Một phần là đã không còn trong trắng, một phần là có thể sẽ đạt được tự do......
Mạc Thủy Linhrũ mắt, cuối cùng trầm mặc mà một lần nữa nằm xuống, vừa nằm xuống, cô đã bị Trạch Dương một bước ôm vào trong ngực, nằm nép vào lòng hắn có thể nghe được từng nhịp đập con con tim, trên người hắn phảng phất hương sữa tắm nam, mùi thơm ngát đập vào mặt, thêm hơi thở của hắn vây quanh khiến cô thở không nổi......
Giường lạ lẫm.
Một cái ôm lạ lẫm.
Mạc Thủy Linhkhông có khí lực giãy dụa cứ nằm im mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, chỉ có thể không thoải mái bị hắn ôm thật chặt, Trạch Dương đem khuôn mặt tuấn tú tới gần cô, tại trên mặt cô,dùng sức mà hô hấp......
Thời gian dần qua, hô hấp của hắn thay đổi.
Môi mỏng của hắn ở trên chiếc cổ mảnh khảnh của cô mà làm loạn, không còn chừa một chỗ nào là không có môi hắn đặt lên, từng chỗ từng chỗ hôn, hô hấp càng ngày càng chìm, ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon.