Mạc Thủy Linh tưởng chính mình nghe nhầm, lại là sửng sốt. Hắn tự nhiên lại xuống nước, tự nhiên lại có thể chấp nhận? Thế nào cô ở khu rừng như sống chết một thời gian, hắn lại trở nên như thế?
"Mạc Thủy Linh, cô nghe đúng, tôi cũng không muốn nói oan người chết."
Trạch Dươngnói, mặt mày chỉ có sắc lạnh "Tôi cho cô một tuần, tự mình tìm cách chứng minh sự trong sạch của bản thân nếu cô không có chứng cứ chứng tỏ chính mình trong sạch, thì hãy ngoan ngoãn quay lại về ở đây và mang theo con tôi!" Thời gian một tuần? Mạc Thủy Linh nghĩ một tuần này quá ngắn, Thủy Linh liếc mắt một cái, cô thật sự vẫn chưa thể tin đây là sự thật, Trạch Dương có ngày ôn nhu chịu xuống nước với cô nhưng Trạch Dươngnày vui buồn thất thường, khó có khi được hắn khẳng định nói, cô không hề đòi hỏi gì thêm. Cô vốn là không phải có ý muốn chết, có thể sống cô đương nhiên muốn có thể được sống.
"Được, tôi đồng ý."
Mạc Thủy Linh gật đầu đồng ý, trong lòng sớm đã ở bên ngoài mau chóng muốn được lấy lại tự do của bản thân, gần như là muốn lập tức xuống giường, nhưng thân thể cô mệt mỏi nói chuyện cũng đã là rất khó.
"Vậy cô hiện có thể giải thích cho ta một việc."
Trạch Dươngnói.
Trạch Dươngđược một lần có lòng, thì Thủy Linh cũng rất phối hợp, "Có việc gì?"
Trạch Dươngngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân trực tiếp đặt gác lên chân cô. Mạc Thủy Linh không có khí lực tranh chấp với hắn. Trạch Dươngđi vài bước rồi dừng ở bên cạnh trang viết hướng cô giữ nó ở trên cao, chỉ đoạn viết về một thiếu niên hỏi,
"Người này là ai? Là người đàn ông của cô?"
Triệu Tuấn Phong. Triệu Tuấn Phong. Nhìn những dòng viết về thiếu niên đứng ở các lâu lí, thì Thủy Linh đích thị vẻ mặt lập tức đơ ra, ký ức tràn về đó chính là mối tình đầu......
"Ba --"
Trạch Dươngđánh một cái ở đầu nàng, sắc mặt giận dữ, tiếng nói trầm xuống,
"Thật là người đàn ông của cô? Nếu đã như vậy người của tôi chắc chắn sẽ tra ra lai lịch của người đàn ông đó."
Thế nào có thể...... Kia chính là chồng của em gái cô, em rể, nói ra thật là một chuyện buồn cười.
"Không có."
Mạc Thủy Linh yếu ớt nói. "Chính là viết ra những trang ký ức bất chợt hiện lên vào thờ điểm đó mà thôi."
"Ánh mắt Trạch Dương sáng trở lại, cô thật sự rất rảnh."
Trạch Dươngđùa cợt liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức lại nói,
"Không có người đàn ông khác là được, nếu không cô không biết hậu quả thế nào đâu. Mạc Thủy Linh, tôi cảnh cáo cô, cô là mẹ của con tôi, không được có quan hệ với người đàn ông khác!"
Thật là một tên bá đạo. Mạc Thủy Linh rất muốn hỏi nhưng lại không dám, cho dù cô là mẹ của con hắn, với thân phận của hắn có lẽ không cưới cô, bằng cái gì không cho cô có quan hệ nam nữ? Chẳng nhẽ muốn cô ở giá? Ngẫm lại vẫn không ra. Quên đi, ta không chấp người có tính cố chấp
"Xoạt --"
Trạch Dươngngồi bên cạnh cô biểu cảm không rõ chỉ thấy hai tay nắm chặt gân xanh nổi lên, bỗng nhiên xé tập viết trong tay, trở thành một đống giấy vụn. Mạc Thủy Linh ánh mắt đau sót nhìn những trang giấy bị xé thành nhiều mảnh. Căn phòng lúc ấy như sáng lên, trang giấy bị xé bay khắp nơi, những chữ miêu tả thiếu niên bị hủy trong tay Trạch Dương. Vậy là những ký ức của cô, đều bị Trạch Dươngphá hủy. Giống như mọi chuyện đã bị định trước, cô cùng Triệu Tuấn Phong ban đầu cũng bị chia cắt như vậy.