Sau việc vừa rồi tận sâu trong lòng Mạc Thủy Linh đã muốn buông suôi, đối với hắn đã đầu hàng, không có tinh lực cùng hắn đấu khẩu, dựa vào thành giường trầm mặc, ánh mắt nhìn xa xăm. Tùy hắn đi. thế nào mà chẳng phải chết, dù sao cô cũng liều một lần. Cô không thích vùng vẫy. "Đừng có giả vờ chết!" Thấy cô bất động, Trạch Dươngcàng thêm tức giận, hướng của cô mà bước chân tới. Mạc Thủy Linh nhíu mày gã này là tức giận hay ăn vạ ngược vậy, không có chọn lựa nhìn về phía thân hình cao lớn kia. "Anh đến cuối cùng là muốn làm gì?" Cô rất nhu nhược, chỉ có nói chuyện một trận cô mới có thể nói hoàn toàn ý nghĩ của chính mình. "Muốn giết chết cô." Trạch Dươngnói thẳng. "Đem cô ra làm mồi cho hổ!" Mạc Thủy Linh không nghe theo hắn, "Vậy anh cứu tôi làm gì? Không phải để tôi chết thì tốt sao?" Cứu cô làm cái gì? "Có một việc tôi phải biết rõ ràng!" Trạch Dươngnói. Mạc Thủy Linh mệt mỏi tựa vào thành giường, khó hiểu nhìn về phía hắn. Trạch Dươnghướng phía giường đi đến trước mặt cô, đôi mắt trừng lớn, cao giọng gầm nhẹ, "Người khác đi viết di thư còn cô thì viết di tiểu tiểu thuyết, cái gì nói không ai cần đến cô, không ai tin tưởng cô? Đó là ý gì? Tôi giúp cô giải thích rõ ràng!" Đang nói, Trạch Dươnglấy ở phía sau giường một xấp giấy viết tiểu thuyết cô đã viết trong rừng, ném mạnh lên không trung. Các trang tiểu thuyết như hoa tuyết, một trang giấy rơi trên giường. Mạc Thủy Linh ngẩn ngơ, này là cô đang ở khu rừng toàn là hoa, những trang tiểu thuyết đầu toàn bộ là cô cùng Triệu Tuấn Phong thời tiểu học thì hình ảnh lúc ấy quay về. Này là những trang đầu của cô viết đồng thời ghi vào một câu nói: không ai tin tưởng tôi. Gia đình cô, bố mẹ em gái, dòng họ, Trạch Dươngkhông tin cô. Triệu Tuấn Phong cũng không tin cô, mặc dù cô đau khổ tìm tất cả chứng cứ muốn Triệu Tuấn Phong tin cô từng là người yêu của anh. Họ coi cô là kẻ tham lam cướp chồng của em gái. Cô thành thật, tất cả mọi người đều coi cô là người dối trá. Mạc Thủy Linh không thể giải thích, nên cô nghĩ và viết lên những trang đầu tiên. Trạch Dươngmột lực liền hất bay trang giấy, hắn trừng mắt nhìn cô, tiếng nói tràn đầy sự tức giận.
"Sự thật rõ ràng! Cái gì kêu không ai tin tưởng cô? Ta oan cô chết bầm?"
"Không oan sao?"
Mạc Thủy Linh thản nhiên trả lời hắn, cô cảm thấy vấn đề này thật buồn cười.
"Oan ở đâu?"Trạch Dươngtức giận nhìn cô, "Cô tìm cách dụ dỗ rồi lên giường của tôi, tự mình trộm sinh đứa nhỏ mà giờ hoàn không giao ra, trong lòng cô thật nhiều tâm kế, lại còn kêu oan không ai tin tưởng, cô đúng là một nữ nhân dối trá?"
"Tôi không nói dối."
Mạc Thủy Linh gằn từ chữ nói, ngữ khí không có một chút gì lo sợ, Cô giờ là từ địa ngục trở về cô biết Trạch Dươngsẽ không tin. Hắn chỉ biết kiên trì với nhận định của hắn.
"Cô nói dối thì phải biết tìm hiểu rõ, nói dối sao cho hợp lý bằng không phải có chứng cứ chứng minh mình trong sạch, nếu không mọi người không tin cô, mà không phải cô vừa sắp chết đó sao!"
Trạch Dươnggầm nhẹ.Không có trong dự kiến trực tiếp lời nói rõ, Mạc Thủy Linh sửng sốt vài giây mới phản ứng lại Trạch Dươngvừa nói cái gì. Hắn nói rất rõ ràng nếu không mọi người không tin cô, mà không phải cô vừa sắp chết đó sao!".
Này tôi không tin của cô lại tự nhiên nói chuyện, giống như...... Mạc Thủy Linh rất nhanh bỏ qua ý nghĩ của mình. Cô nghĩ những lời hắn nói là tâm hắn cũng vậy, chính là hắn kêu cô đi tìm cái chết cô cũng không phản kháng hay cầu xin, cô yên lặng đứng ở trước mặt hắn nhìn có chút mê mang. Cô hình như có một chút gì đó không hiểu Trạch Dương.
"Xem tôi làm gì? Tôi là không có khả năng xử lý cô gọn gàng sao! Tôi chỉ là là giáo dục cô!" Trạch Dươngtrừng mắt nhìn cô, không ai nói được nổi. Như thế là quá tự tin về bản thân.
Mạc Thủy Linh nhìn hắn, im lặng một hồi không ôm hy vọng lại hỏi, " Này, Tôi có thể đi tìm chứng cứ sao?"
"Có thể!"