Cô đã quen thuộc đến mức thuộc lòng từng phút từng giây sắp xảy ra, nhưng vẫn không ngăn nổi bản thân bị ép ngã xuống ghế, bị giữ chặt lấy chân trái.
Chỉ là lần này, giấc mơ đột nhiên khác đi.
Cổ chân cô vừa chạm phải tay anh liền run rẩy ngứa ngáy. Ánh mắt anh dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên nụ cười khẽ.
Khác với vô số lần trước, lần này, ý cười kia càng lúc càng sâu, rồi anh cúi đầu xuống.
Cảm giác ấm nóng rơi trên đầu gối, mềm mại đến mức khiến toàn thân cô run rẩy. Kỷ Tri mơ hồ đoán được điều gì sắp xảy ra, không chỉ đôi chân mà cả cơ thể đều run lên từng hồi.
“Đừng… xin anh…” cô khẽ cầu.
Anh không trả lời, chỉ hơi nheo mắt, khóe môi cong lên vì cười. Đôi mắt kia dường như đen hơn, sâu hơn bất cứ lúc nào. Ánh nhìn khóa chặt lấy cô, mà môi anh lại dọc theo làn da, chậm rãi hôn lên từng tấc một.
Lưng cô ép chặt vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo, nhưng giữa hai chân lại nóng bỏng đến nghẹt thở. Những nụ hôn vụn vặt kia từng bước lấn sâu, khiến cô như sắp bị nuốt chửng.
Cảm giác ấy quá mãnh liệt, vừa ngứa ngáy, vừa tê dại, đến mức cô run rẩy không kiềm chế. Trong mắt anh ánh lên tia cười trầm thấp, như đang thưởng thức phản ứng của cô.
“Xin anh…”
Thanh âm bé nhỏ ấy nghẹn lại trong cổ họng, chỉ hóa thành tiếng rên khẽ, mềm nhũn như muỗi kêu.
Lần đầu tiên trong đời, nơi kín đáo nhất của cô bị xâm nhập. Cảm giác xa lạ ấy vừa làm cô sợ hãi, vừa khiến cô như rơi vào biển lửa. Toàn thân nóng rực, đầu óc mụ mị, nước mắt không biết từ khi nào đã rơi xuống mu bàn tay.
Biên Nhiên thấy vậy, cuối cùng buông cô ra, khẽ đặt bàn tay trắng ngần lên tay cô, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Giọng anh vẫn ôn nhu như trong vô số giấc mơ trước đó:
“Đừng khóc, ngoan nào, đừng sợ.”
“Cùng lắm thì, anh sẽ bớt bắt nạt em lại một chút.”
Nhưng ngay sau lời nói dịu dàng ấy, ngón tay anh lại mạnh mẽ tiến vào, khiến cô gần như lập tức mất kiểm soát. Tầng tầng lớp lớp kɧoáı ©ảʍ dồn tới, eo cô cong lên theo bản năng, cổ họng bật ra tiếng thét nghẹn ngào.
Anh cúi sát bên tai, thì thầm từng chữ rõ ràng:
“Tri Tri, đến tìm anh… có được không?”
Khi mở mắt, Kỷ Tri phát hiện mình đang đối mặt với Biên Nhiên — người kia vẫn đang ngủ say, vẻ mặt ngây ngốc.
Rốt cuộc tại sao cô lại mơ thấy giấc mộng kia chứ? Chỉ cần nhớ lại thôi đã khiến mặt nóng bừng. Chắc hẳn là vì hôm qua giúp anh tắm rửa, vô tình khơi gợi ký ức xa xưa, khiến tiềm thức bị ảnh hưởng.
Chưa kể, chẳng hiểu có phải do mình chìm quá sâu vào mộng cảnh hay không, nhưng cảm giác trong mơ lại chân thật đến đáng sợ. Ấn tượng mãnh liệt ấy cứ như còn vương lại trong cơ thể. Nơi sâu thẳm và bí ẩn nhất, tựa hồ có một luồng cảm giác khó nói thành lời.
Giống như có gì đó, ở trong người cô, quấn quýt xoắn xuýt không ngừng…
Thực ra, gần đây tỉnh dậy cô thường cảm thấy như vậy. Nhưng sáng nay, có lẽ bởi giấc mơ kia, mọi thứ lại trở nên rõ ràng đến mức khiến cô hoảng hốt.
Kỷ Tri ôm gối, cuộn tròn người lại, cố sức kháng cự. Cô không hề thích cảm giác này.
Đặc biệt là nơi ngực ẩn ẩn đau, hơi căng tức, khó chịu đến nghẹt thở. Sau chuyện tối qua bị Biên Nhiên “ăn” một lần, đầu nhũ vẫn còn sưng ngứa chưa tan. Nhìn sang bên cạnh, thấy anh vẫn nhắm mắt “ngủ say” yên lành, trong đầu cô bỗng trỗi dậy một ý niệm quỷ quái — muốn để anh lại “ăn” thêm lần nữa.
Thật đáng sợ.
Mãi đến khi ánh nắng xuyên qua khe rèm chiếu vào người, lý trí của cô mới dần trở lại. Đúng rồi, hôm nay còn có nhiệm vụ phải làm.
Sau khi rửa mặt thay đồ xong, cô xuống lầu thì thấy xe của tổ Duy An đã chờ sẵn. Vừa định mở cửa ghế sau, cửa ghế phụ đã bật mở. Văn Định ngồi ở ghế lái, vẫy tay gọi cô. Cô không từ chối, liền bước tới ngồi xuống.
Vào xe mới phát hiện, trên ghế sau còn có một cô gái trẻ, thoạt nhìn không quá hai mươi tuổi. Thấy Kỷ Tri, cô gái liền tươi cười chìa tay:
“Chào chị, em là Đào Đào, thành viên mới của tổ Duy An.”
Kỷ Tri lễ phép bắt tay: “Chào em, chị là Kỷ Tri — tổ Khai Thác.”
Ai ngờ cô bé nắm chặt tay cô, còn lắc qua lắc lại, mặt mày thành khẩn:
“Em nghe danh chị đã lâu! Hôm nay tính mạng em đều trông cậy cả vào chị đó. Nếu thật sự gặp chuyện, chị nhớ đừng lo cho anh Văn trước mà cứu em đã nhé!”