Tôi Trộm Nuôi Một Zombie Biến Thái

Chương 7: Tôi Trộm Nuôi Một Zombie Biến Thái

Trước Sau

break


Tẩy sạch tóc, thân thể, tay chân, cô cẩn thận xối rửa cho hết bọt xà phòng.

Kỷ Tri quỳ bên bồn tắm, vừa cúi xuống đã thấy nơi ấy của anh – thứ cô vẫn luôn tránh né – vẫn cứng đến kinh người. Ngâm trong nước càng khiến nó như trướng lớn thêm một vòng, thân gậy đỏ bừng.

… Dù sao cũng phải rửa, chỉ là… chỉ là giúp anh xử lý một chút thôi… Bằng không trông cứ như sắp hỏng mất vậy…

Kỷ Tri lặp đi lặp lại những lời biện hộ đó trong đầu, hồi lâu sau mới đè nén được cơn run rẩy nơi đầu ngón tay, cẩn thận đưa tay chạm vào.

Vật ấy rõ ràng lạnh lẽo, chẳng mang theo nhiệt độ cơ thể, chỉ vương chút hơi ấm của nước, vậy mà khi đặt vào lòng bàn tay, cô lại có cảm giác như bị bỏng.

Cảnh tượng này cô từng thấy qua. Những năm đầu mạt thế khốc liệt, giữa số ít người sống sót, có sáu thứ trở thành đồng tiền mạnh: đồ ăn, thuốc men, thuốc lá, rượu, vũ khí… và tìиɧ ɖu͙©.

Những khi đói khát đến cùng cực, để đổi lấy một ngụm nước sạch, ai còn bận tâm đến tôn nghiêm? Người cho ăn cho uống chính là chủ nhân. Bất kể nam hay nữ, họ đều có thể không chút do dự mà cởi quần bán thân.

Hiện tượng ấy càng thường thấy vào thời kỳ các “thiên tuyển giả” vừa xuất hiện.

Đạo đức sớm đã tan vỡ, “lên giường” cũng chẳng còn là khái niệm. Ngay ven đường, dựa vào gốc cây là có thể xong chuyện. Sau khi phát tiết thì kéo quần lên, tiếp tục đi, mặc kệ người phụ nữ gào khóc rung trời, những kẻ khác vẫn thản nhiên ngồi một bên ăn cơm nghỉ ngơi. Cùng lắm thì bị tiếng rên kia khơi gợi hứng thú, rồi bắt lấy một người khác mà phát tiết.

Trong mắt người thường, đó chỉ là chuyện quá đỗi bình thường.

Cô cũng từng tận mắt chứng kiến mấy người phụ nữ khát cầu, ra sức lấy lòng nam thiên tuyển giả.

Nhưng Kỷ Tri, một chút cũng không làm được.

Hơn nữa, chẳng rõ có phải vì bị cô lạnh nhạt nhiều lần hay không, “cái đó” của Biên Nhiên lớn đến mức cô chỉ nắm nổi phần đầu. Chất lỏng trơn ướt dần thấm đầy lòng bàn tay cô, rồi lại bị dòng nước ấm cuốn trôi đi.

Trái tim cô đập loạn, thình thịch như sắp nhảy khỏi lồng ngực. Cô lại cố thuyết phục bản thân: chỉ là giúp hắn, chẳng thể mặc kệ anh hỏng mất được. Thế là, nhớ lại những động tác từng thấy, cô run rẩy dùng tay vuốt ve trụ thân, chậm rãi lên xuống.

Thân gậy cứng rắn đến mức từng đường gân xanh nổi rõ dưới lòng bàn tay.

“A—”

Biên Nhiên ngồi trong bồn tắm, bị cô kìm nén đã lâu, rốt cuộc bật thành tiếng rên, vươn tay định chạm tới cô. Kỷ Tri lập tức tát lên miệng hắn, ngăn lại:

“Không được. Đợi đến tối.”

Cô còn nhớ rõ, lần trước vì thử gỡ hết trói buộc trên người hắn, kết quả bị anh đè lên giường “ăn” cả một buổi trưa. Khi đó cô ngây thơ nghĩ anh thật sự đói, cho ăn sớm một chút cũng chẳng sao. Nhưng tối đến, anh lại tiếp tục đòi. Cô không đồng ý, thế là sáng hôm sau bị anh ngậm liếʍ đến tỉnh giấc.

Từ đó, ban ngày anh muốn, cô đều không cho.

Chỉ không ngờ lần này, dù cô che miệng anh lại, Biên Nhiên vẫn dùng tay kéo cô ngã vào bồn tắm.

Không gian chật hẹp, cô ngã gọn vào lòng hắn, bọt nước bắn tung, hơi nóng phủ mờ. Nước chảy xuống đôi mi cong, từng sợi tóc ướt sũng che khuất đôi đồng tử xám trắng và vết thương nơi trán. Trong thoáng chốc, anh trông như một người bình thường đang sống, khiến lòng cô chấn động.

Nhưng chỉ chớp mắt, đôi bàn tay thô to đã bắt đầu xé y phục cô. Kỷ Tri giật mình hoàn hồn, vội bắt lấy tay hắn:

“Không được…”

Nhưng tay và miệng cô chỉ kìm được một bên. Biên Nhiên ngẩng đầu, môi đã hôn lên cổ, dọc theo làn da mà liếʍ mυ"ŧ.

Trong tay, vật cứng rắn co giật từng hồi. Nửa người dưới của cô chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ để tiện tắm rửa, giờ ngã vào lòng hắn, sự nóng bỏng vừa khéo cọ xát nơi gốc đùi.

Kỷ Tri rùng mình nổi hết da gà, bàn tay bất giác siết chặt hơn. Ngay lúc ấy, cổ cô bị anh mυ"ŧ mạnh, đau nhói. Giật mình run lên, cô vô thức bóp chặt trong tay—

Người đàn ông dưới thân khẽ “ưm” một tiếng.

Cô mở to mắt, ngốc nghếch nhìn xuống giữa hai chân hắn. Chỉ thấy nơi ấy căng cứng đến cực điểm, trong nháy mắt phun ra từng dòng dịch trắng đục, từng đợt, từng đợt, văng cả lên tay cô.

Kỷ Tri lại mơ thấy giấc mộng kia.

Trong màn đêm mịt mùng, mưa xối xả, Biên Nhiên ngồi xổm trước mặt cô, bàn tay nắm lấy cổ chân cô.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc