Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 99: Học viện Ác Mộng (18)

Trước Sau

break

“Cái tòa nhà văn phòng này, đã bao lâu không có ai đến rồi?”

Lục Kiệt vừa vung tay gạt đi mạng nhện dính trên người, vẻ mặt có phần khó chịu.

Tô Bạch Cẩn nhìn hành lang trong tòa nhà, mạng nhện giăng đầy, có cái còn dính bụi dày đến mức đổi cả màu.

“Ước chừng không phải mười năm thì chắc cũng chẳng tích được từng ấy bụi đâu, ha?” Thời Vân lấy ra từ không gian một thanh đao dài màu đen đỏ, nhẹ nhàng chọc vào một cái tủ gần đó, lập tức tạo thành một lỗ to.

“Xì, cái tủ này phong hóa rồi sao?” Lục Kiệt ghé lại xem thử, “Không phải chỉ vải mới dễ bị phong hóa à? Sao gỗ cũng vậy?”

Thời Vân liếc cậu ta một cái, vẻ mặt thản nhiên: “Cậu hỏi tôi à?”

Lục Kiệt: “…”

Ba người đi một vòng tầng một.

Phát hiện ngoài vài phòng giống như phòng học thực hành, cơ bản chẳng còn gì đáng để điều tra.

“Đi, lên tầng hai xem thử.” Thời Vân lại là người đi đầu.

Lục Kiệt nhìn Thời Vân lại một lần nữa đi trước, luôn cảm thấy như mình bị người này đè đầu, bèn tăng tốc bước lên, ra vẻ muốn xung phong dẫn đầu.

Thời Vân nhướn mày, nhìn bóng dáng Lục Kiệt, bỗng nở nụ cười vừa ngoan ngoãn vừa quyến rũ, nói: “Tốt ghê, có người thích đi trước làm bia đỡ đạn, lúc chết thì nhớ cẩn thận, đừng để máu bắn lên người tôi.”

“Cậu…!” Gương mặt tuấn tú của Lục Kiệt lập tức lộ vẻ vừa bực bội vừa phát điên, chỉ còn biết quay sang nhìn Tô Bạch Cẩn cầu cứu: “Chị Cẩn, cậu ta bắt nạt em!”

“…”

Tô Bạch Cẩn có chút đau đầu xoa trán, nhìn Thời Vân nhàn nhạt nói: “Nếu cậu đang nhắc nhở phía trước có nguy hiểm, thì có thể đổi cách nói được không? Chứ kiểu này chắc cậu ấy không dễ hiểu được ý cậu đâu.”

Phụt.

Thời Vân không nhịn được bật cười, sau đó gật đầu phối hợp: “Có lý, là tôi đánh giá cao cậu ta quá rồi.”

Lục Kiệt mặt mày mơ hồ, cái gì vậy chứ?

Chị Cẩn không giúp cậu thì thôi, sao lại còn thấy cậu ngốc?

Là ngốc hả?

Chắc chắn là vậy rồi!

“Được rồi, đi thôi.” Thời Vân lại lười biếng nhấc chân, đi đầu như cũ.

Tô Bạch Cẩn thản nhiên đi theo, Lục Kiệt dù không cam lòng chút nào, cuối cùng vẫn đi theo sau cùng.

*

Tầng hai của tòa nhà văn phòng.

Dường như là nơi nghỉ ngơi của giáo viên, cũng có chỗ đặt dụng cụ giảng dạy, trong đó còn có một căn phòng rất lớn.

Bên trong có nhiều giấy khen, cúp thưởng, thậm chí còn có ảnh cũ, và các bảng triển lãm ghi về lịch sử văn hóa của trường.

Tô Bạch Cẩn đứng trước bảng triển lãm, nhìn vào những dòng chữ kể về lịch sử huy hoàng của trường: vào tháng năm nào từng đạt được giải gì, từng làm những chuyện vinh quang gì.

“Ngôi trường này trông có vẻ ghê gớm thật đó!”

Lục Kiệt nhìn một chiếc cúp lấp lánh ánh vàng, dù đã phủ đầy bụi, vẫn có thể nhận ra đây là cúp vàng nguyên chất!

Thời Vân đi tới trước một bàn làm việc, nhìn chồng tài liệu dày cộm, dùng mũi đao nhẹ chạm vào, lập tức hóa thành tro bụi.

Xem ra đừng mong tìm được thông tin gì nữa.

“Ơ, ở đây còn ghi nội quy của trường nữa, trời ơi, có tới hơn ba trăm điều luật à?” Lục Kiệt kinh ngạc.

Tô Bạch Cẩn đi tới, nhìn vào bản nội quy được treo trên tường và niêm phong trong kính, chữ viết chi chít.

【Không được đi trễ, không được xin nghỉ, không được vắng mặt…】

【Không được ồn ào, không được đánh nhau gây rối, không được cãi lại giáo viên…】

【Không được…, không thể…】

Tô Bạch Cẩn nhìn hồi lâu, bỗng nhớ đến bảng nhiệm vụ trong hệ thống, trong đó có ghi rõ, không được vi phạm nội quy trường học, nếu không hậu quả tự chịu.

Vậy đây là một lời nhắc nhở?

Nếu họ vi phạm bất kỳ điều nào trên đây, sẽ bị trừng phạt?

Nghĩ vậy, Tô Bạch Cẩn quay sang hỏi Lục Kiệt: “Người chết sáng nay… Cậu biết là ai không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc