Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 98: Học viện Ác Mộng (17)

Trước Sau

break

Đổi manh mối lấy thức ăn?

Nghĩ cũng đúng, nếu chỉ có manh mối mà không có gì để ăn, còn chưa kịp thoát khỏi trò chơi thì người đã chết đói rồi.

Cho nên đổi manh mối lấy đồ ăn cũng không tệ.

Tô Bạch Cẩn nghiêm túc quan sát nam sinh trước mặt, người gầy cao nhưng gan lại nhỏ, trông không giống người xấu.

“Cậu có manh mối gì?” Tô Bạch Cẩn hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của cô, Trần Lỗi đang cúi đầu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó lại nhỏ giọng nói: “Manh mối này rất quan trọng… Chỉ mình cô được biết, có thể đổi chỗ nói chuyện được không?”

Đổi chỗ?

Là sợ chỗ này không an toàn?

Nam sinh này rốt cuộc muốn làm gì? Tô Bạch Cẩn đột nhiên cảm thấy cậu ta có chút kỳ lạ.

Ngay khi cô đang do dự và nghi ngờ, bên tai vang lên một giọng nói lười nhác.

“Ừm ~ Manh mối gì mà quan trọng đến vậy? Tất cả người chơi còn chưa tìm ra mà lại chỉ có cậu lại biết? Ai nha, tôi cũng có thức ăn đấy, hay là… Cậu đổi với tôi nhé?” Thời Vân chậm rãi bước ra từ góc khuất, không biết đã trốn trong đó bao lâu rồi.

Tô Bạch Cẩn nhìn sang cậu: “Sao cậu lại ở đây?”

Thực ra cô còn ngạc nhiên hơn là Thời Vân sao lại đi ra từ góc đó?

Thời Vân khẽ chặc lưỡi một tiếng, như nhớ đến ai đó, lười biếng nói thẳng: “Đừng hỏi, không muốn nhắc đến lý do.”

Nói xong, cậu lại nhìn sang Trần Lỗi, gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười ngoan ngoãn nhưng đầy mê hoặc: “Sao vậy? Không đổi với tôi à?”

Trần Lỗi trông có vẻ căng thẳng, miệng mấp máy mấy lần mà không thốt nên được lời, thấy trước mặt có đến ba người, trong lòng càng thêm bất an, càng nghĩ càng hoảng, dứt khoát quay người bỏ chạy!

“Ê? Sao cậu ta lại chạy rồi?” Lục Kiệt bên cạnh gãi đầu khó hiểu, chẳng phải nói là muốn đổi manh mối sao?

Thời Vân liếc Lục Kiệt một cái rồi chầm chậm tiến sát lại bên cạnh Tô Bạch Cẩn, thấp giọng nói một câu: “Đồng đội như cậu ta, tôi khuyên cô nên đổi người khác đi.”

Lục Kiệt thấy thế thì không vui: “Này, cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Có ý gì đấy hả!”

Thời Vân uể oải vươn vai, đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại, có chút tinh quái nói: “Hơ, cậu đoán xem ~.”

Khóe miệng Lục Kiệt giật giật.

Xì, ai thèm đoán chứ!

“À đúng rồi, hai người định đi đâu đấy? Cho tôi đi cùng đi.” Thời Vân lại nói.

Tô Bạch Cẩn thần sắc lạnh nhạt, đáp: “Ừ, đến tòa nhà văn phòng.”

Cô vẫn khá tin tưởng Thời Vân, hơn nữa người này rất mạnh, nếu có chuyện bất trắc xảy ra thì cậu ta chính là một tay đấm không tồi.

“Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi.” Thời Vân nói rồi lập tức nhấc chân đi trước về phía tòa nhà văn phòng.

Tô Bạch Cẩn và Lục Kiệt liếc nhau một cái rồi đi theo sau.

“Chị Cẩn, tên kia là ai thế? Trông ngông nghênh thật ấy.” Lục Kiệt đi bên cạnh Tô Bạch Cẩn, tò mò hỏi.

Tô Bạch Cẩn cũng không rõ, cho đến giờ ngoài tên cậu ra thì cô chẳng còn biết thêm gì về cậu nữa: “Ừm, cậu ta… Đánh nhau rất giỏi.”

Không biết Lục Kiệt nghĩ đến gì, cười thầm một cái, thì thào nói: “Một diễn viên tấu hài giỏi đánh nhau, thân phận không tệ đấy, hehe.”

Tô Bạch Cẩn mím môi cũng khẽ cười nhưng không tiếp tục tám chuyện với Lục Kiệt nữa.

Dù sao khoảng cách giữa hai người họ và Thời Vân cũng không xa, những gì họ nói biết đâu đều bị đối phương nghe thấy.

Tòa văn phòng nằm ngay cạnh tòa giảng đường.

Chưa đến mười phút, ba người đã đến nơi.

Tô Bạch Cẩn ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng, sau đó bước lên cầu thang, tiến vào bên trong.

Bên trong tòa nhà rất trống trải, ánh sáng hơi tối, bụi bặm khắp nơi, trông như đã lâu không có ai đến.

Ba người bước đi trong hành lang, tiếng bước chân vang vọng lại, dù không lớn nhưng nghe vẫn thấy rợn người.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc