Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 100: Học viện Ác Mộng (19)

Trước Sau

break

Tô Bạch Cẩn nhìn về phía Lục Kiệt, hỏi: “Người chết sáng nay, cậu có biết là ai không?”

Lục Kiệt lúc này đã bắt đầu nhìn sang chỗ khác, tùy ý đáp: “Biết chứ… Chính là người đàn ông hôm qua ở căng tin, nói đồ ăn dở ấy.”

Tô Bạch Cẩn nghe vậy, lại nhìn vào ba trăm điều nội quy của trường. Một điều là không được la hét ồn ào, một điều là không được lãng phí lương thực, còn một điều nữa là cấm làm tổn hại hình ảnh của trường học.

Ba điều này, người đàn ông kia dường như đều có dính líu.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Tô Bạch Cẩn lại quay sang nói với Lục Kiệt và Thời Vân: “Nội quy của trường này, tốt nhất là các cậu cũng nên nhớ kỹ một chút, đừng vi phạm mấy điều trong đó.”

Thời Vân thản nhiên liếc mắt một cái, nói: “Ngôi trường này thật thú vị đấy, thích biến người ta thành con rối, cái này không được, cái kia cũng không xong.”

Lục Kiệt cũng tỏ vẻ khổ sở: “Nội quy nhiều thế này, làm sao mà nhớ nổi chứ?”

“Nhớ được bao nhiêu thì nhớ. Nếu tôi đoán không sai, người đàn ông chết sáng nay có lẽ chính là vì vi phạm nội quy.” Tô Bạch Cẩn giải thích.

Nghe Tô Bạch Cẩn nói vậy, sắc mặt Lục Kiệt lập tức trở nên nghiêm túc. Cậu ta đâu có muốn bị người khác chém loạn đến chết: “Được rồi, em sẽ cố nhớ cho bằng được!”

Ba người dừng lại một lát.

Họ đại khái ghi nhớ được vài điều, dù sao thì cũng là chỗ nào cũng cấm, cái gì cũng không được làm, chỉ cần coi mình như một con rối cam chịu là được.

Sau đó, ba người tiếp tục đi lên tầng ba.

Tầng ba về cơ bản cũng trống trơn.

Chỉ có một căn phòng, bài trí khá tươm tất, trông có vẻ là phòng hiệu trưởng.

Họ nghĩ rằng trong phòng hiệu trưởng chắc cũng có thể tìm được chút gì đó, nhưng ba người lục lọi nửa ngày, rốt cuộc chẳng tìm được gì.

Chỉ có thể cảm nhận được rằng hiệu trưởng ngôi trường này hẳn là một người làm việc nghiêm túc và yêu cầu rất cao.

Nếu không phải là người có tiêu chuẩn cao, thì cũng sẽ không đặt ra tận ba trăm điều nội quy như vậy!

“Văn phòng chỉ có ba tầng, ở đây đã không có gì rồi, thì chắc là không còn gì để tìm nữa đâu.” Lục Kiệt nói.

Tô Bạch Cẩn cũng không trông mong sẽ tìm ra được manh mối ngay lập tức, nghĩ đến việc vẫn còn hai tiếng nữa, bèn nói: “Còn có sân thể dục, căng tin, ký túc xá và rừng cây sau trường, chúng ta đi xem từng chỗ một.”

“Được, nghe chị.” Lục Kiệt lập tức đáp lại.

Dù sao thì cậu ta cũng rất tin tưởng Tô Bạch Cẩn. Đã là người tin tưởng, thì cô nói gì cậu ta sẽ làm theo, dù sao thì cũng chẳng thiệt gì.

Thời Vân không nói gì, xem ra cũng không phản đối quyết định này.

Rời khỏi tòa văn phòng.

Ba người trước tiên đến sân thể dục.

Sân thể dục không lớn lắm, về cơ bản không có thiết bị gì, nhìn một cái là có thể thấy hết.

Mà xung quanh sân thể dục đều bị bao phủ bởi sương đen, giống như một chiếc lồng giam khổng lồ màu đen, nhốt cả ngôi trường vào bên trong.

Sau đó là đến căng tin.

Tiền sảnh của căng tin là nơi học sinh ăn cơm, nhưng nhà bếp và phòng nghỉ phía sau thì vẫn chưa có ai vào.

Ba người Tô Bạch Cẩn dự định xem có thể lẻn vào nhà bếp xem thử không, nhưng không chỉ có họ có ý này, những người chơi khác cũng nghĩ như vậy.

Chỉ thấy ở cửa bên hông căng tin, có vài người chơi đang bị các cô chú phát cơm trong căng tin đuổi ra.

Hơn nữa còn bị cảnh cáo với giọng điệu cứng nhắc rằng, học sinh không được tự ý xâm nhập khu vực làm việc của nhân viên nhà trường!

Thấy vậy, mấy người Tô Bạch Cẩn cũng thôi luôn ý định đó.

Những nơi còn lại, chỉ còn lại khu ký túc xá và rừng cây nhỏ phía sau trường.

Tô Bạch Cẩn ngẩng lên nhìn trời.

Bây giờ trời đã tối, trong trường cũng đã bật đèn, chứng tỏ thời gian đã khá muộn.

Muốn đi vào rừng cây phía sau trường lúc này, rõ ràng là chuyện không thể.

Vậy thì chỉ còn lại khu ký túc xá mà thôi.

Vì là nơi nghỉ ngơi, nên sau khi kiểm tra xong, họ có thể trở lại phòng, chờ tắt đèn đi ngủ.

Dù sao thì trong nội quy trường còn có một điều: Cấm học sinh đi lại lung tung ngoài ký túc xá sau 10 giờ tối.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc