Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 94: Học viện Ác Mộng (13)

Trước Sau

break

Hiện trường xảy ra vụ việc nằm ở tầng ba ký túc xá.

Mặc dù vẫn có người nhát gan sợ sệt, nhưng phần lớn người chơi đều gồng mình lấy can đảm lên tầng ba để xem xét hiện trường vụ việc.

Tô Bạch Cẩn đứng ở hành lang tầng ba, từ xa đã thấy phía trước không xa có bốn, năm người chơi đang vây quanh một cửa phòng ký túc xá.

Nói thật, cô thật sự có chút sợ hãi, thậm chí có phần bài xích việc dính vào những chuyện rắc rối.

Chỉ là, một khi đã ở trong trò chơi này, cô không thể không cắn răng đối mặt với một số chuyện.

Ví dụ như… Cảnh tượng đẫm máu trong phòng ký túc.

Tô Bạch Cẩn cũng đứng ngoài cửa, nhìn vào trong căn phòng xảy ra chuyện, trùng hợp thay, cô lại thấy hai người quen.

Lục Kiệt và Thời Vân? Hai người bọn họ đang làm gì trong đó? Tô Bạch Cẩn liếc nhìn số phòng, xác định đây không phải là phòng 302, phòng của Lục Kiệt.

Nhưng hai người này, sao lại ở cùng nhau, lại còn cùng xuất hiện tại hiện trường?

“Ha, người này thật thảm, chết xấu xí thì thôi đi, còn phải như con khỉ bị bọn mình vây xem.” Một người đàn ông trung niên đứng tựa cửa, vóc người to lớn, giọng nói cũng oang oang, nhìn qua đã biết không phải dạng dễ chọc.

“Haizz, đúng thật… Tôi thì không muốn chết kiểu như thế này đâu.” Một người phụ nữ quyến rũ lên tiếng phụ họa, chính là Đỗ Quyên, bạn cùng lớp với Tô Bạch Cẩn.

Tô Bạch Cẩn liếc nhìn hai người đó, sau đó thu ánh mắt lại, tiếp tục nhìn vào mảng màu đỏ bên trong phòng.

Lúc này Lục Kiệt đang gãi đầu khổ sở, đứng chắn trước vật thể kia, che đi phần lớn cảnh tượng.

Còn Thời Vân thì uể oải tựa vào một bên, nhìn ra phía cửa, vừa vặn chạm mắt với Tô Bạch Cẩn.

“Không vào xem thử à?” Cậu hỏi.

Tô Bạch Cẩn do dự vài giây, rồi nhấc chân bước vào phòng.

“Chị Cẩn, chị đừng sợ, chỉ là một cái xác thôi mà…” Lục Kiệt cũng thấy Tô Bạch Cẩn bước vào, vội vàng nhắc một câu.

Tô Bạch Cẩn đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nhìn thấy một thi thể be bét máu ở cự ly gần như vậy vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu về mặt sinh lý.

Trên mặt đất là một thi thể nam giới, mặc đồng phục nữ sinh, mặt mũi và cơ thể bị chém đến tan nát, thịt vụn lẫn máu loang lổ, kinh tởm đến cực điểm.

“… Tôi không sao.” Tô Bạch Cẩn mặt hơi tái nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần.

Cô phải tập quen với những cảnh tượng này, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô thấy xác chết, chỉ là lần này quá gần, lại quá rõ ràng chi tiết, đúng là lần đầu tiên.

Cho nên… Cô cần chút thời gian thích nghi.

“Đừng cố quá.” Lục Kiệt lo lắng nói thêm: “Nếu nhìn thấy khó chịu thì ra ngoài đợi bọn em cũng được. Đừng lo, em sẽ không bỏ sót manh mối đâu!”

“Không sao.” Tô Bạch Cẩn lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Kiệt, tò mò hỏi: “Cậu không sợ xác chết à?”

Trong ấn tượng của cô, chẳng phải cậu ta sợ đủ thứ sao?

Với lại còn rất nhát gan nữa.

Lục Kiệt ngượng ngùng cười cười: “Haiz, sợ thì có sợ thật nhưng dù gì em cũng là con trai mà, nhìn vài lần là quen thôi.”

“…”
Khả năng thích nghi này… Cũng khá đấy.

Tô Bạch Cẩn lại nhìn sang Thời Vân: “Cậu phát hiện được gì chưa?”

Thời Vân uể oải tùy ý đáp: “Chưa. Giết người đốt nhà thì tôi rành, chứ tìm manh mối thì không giỏi.”

Hết biết, đúng là một kẻ lập dị!

Tô Bạch Cẩn cũng hết cách.

Cô suýt nữa thì quên mất, Thời Vân là người có thực lực rất mạnh nhưng cực kỳ không đáng tin, lại còn có những sở thích kỳ quái.

Sau đó.

Tô Bạch Cẩn dứt khoát ngồi xổm xuống, tự mình bắt tay vào tìm kiếm manh mối quanh thi thể.

Ít nhất cô phải hiểu rõ, người này chết vì lý do gì? Để tránh bọn họ sau này dẫm lên vết xe đổ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc