Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 93: Học viện Ác Mộng (12)

Trước Sau

break

Mười giờ đêm, đèn tắt.

Tô Bạch Cẩn yên lặng ở trong ký túc xá, nhìn đồng hồ đếm ngược đến 9 giờ 50 phút.

Két…

Cửa phòng ký túc bị đẩy ra.

Bên ngoài vang lên tiếng cười đùa của ba cô gái.

Tô Bạch Cẩn chui vào trong chăn, trong lòng thầm nghi hoặc: Mấy người chơi này cũng gan thật, đang trong trò chơi khủng khiếp như thế mà còn vui vẻ như vậy được sao?

Nhưng khi cô nhìn thấy ba cô gái xuất hiện ở cửa phòng, liền hít mạnh một hơi lạnh, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan thẳng lên lưng.

Ba nữ sinh mặc đồng phục nam sinh, không chút biểu cảm, bước đến trước giường của mình, ánh mắt trống rỗng như thể không có linh hồn.

Sau đó, họ cởi áo khoác ngoài, nằm thẳng xuống giường, như thể chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng trong phòng vẫn vang vọng tiếng cười nói của nữ sinh, khiến người ta rợn tóc gáy.

Cái trò chơi quỷ quái này thật quá đáng sợ!

Reng reng reng…

Đúng mười giờ, đến giờ tắt đèn.

Cả tòa ký túc xá giống như bị mất điện đột ngột, tất cả đèn trong phòng đều tắt phụt!

Những người chơi trong ký túc xá, dù đã lên giường ngủ hay chưa, đều bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ.

Tô Bạch Cẩn siết chặt chăn, chỉ để lộ đôi mắt ra quan sát bên ngoài.

May mà bên ngoài có đèn đường, nên trong phòng cũng không hoàn toàn tối đen, chỉ là ánh sáng rất mờ và nhạt.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng hô hấp của cô ra thì chẳng còn âm thanh nào khác.

Cả ba người trên các giường khác cũng không có chút động tĩnh nào, thật sự quá kỳ quái.

Tô Bạch Cẩn luôn giữ sự cảnh giác, thậm chí thở cũng không dám mạnh, sợ làm phiền ba học sinh đang ngủ kia.

Lỡ như xảy ra chuyện gì thì cô đúng là xong đời.

Thế nhưng không biết đã qua bao lâu.

Tinh thần luôn căng thẳng của Tô Bạch Cẩn bất chợt bị cơn buồn ngủ xóa tan, dù rất muốn tỉnh táo nhưng cô thật sự đã quá mệt rồi.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, cô lờ mờ cảm thấy trước mắt có một cái bóng đen đang lắc lư.

Theo lý mà nói thì cô nên giật mình tỉnh dậy nhưng cơn buồn ngủ ấp tới thực sự không chịu nổi, cuối cùng cô vẫn thiếp đi…

Sáng hôm sau.

Một tiếng hét sắc nhọn, đầy kinh hãi vang lên!

Phá tan bầu không khí yên tĩnh của buổi sáng.

Gần như tất cả người chơi đều bị tiếng hét đó đánh thức khỏi giấc mơ, sau đó mới nhận ra rằng mình ngủ quá sâu.

Tô Bạch Cẩn cũng bị đánh thức, ngồi bật dậy từ trên giường, liếc mắt nhìn quanh phòng.

Trong ký túc xá, chỉ còn lại mình cô.

Ba sinh viên còn lại, đã biến mất không dấu vết từ lúc nào.

Tô Bạch Cẩn cố giữ bình tĩnh, nhanh chóng mặc áo khoác và đi giày, rồi bước ra khỏi phòng.

Hành lang ký túc xá.

Đã có không ít người chơi đứng ở ngoài.

Hầu hết đều bị tiếng hét làm cho thức dậy, rồi ra xem tình hình.

"Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện à?" có người hỏi.

"Không rõ, nhưng chắc chắn có người gặp chuyện rồi, số người chơi giảm mất một người."

"Thật sao! Mới ngày đầu tiên của trò chơi thôi mà? Người chơi ít như vậy mà đã có người chết rồi sao?" Có người kinh ngạc thốt lên.

Tô Bạch Cẩn đứng bên cạnh, nghe mọi người bàn luận, giơ cổ tay lên nhìn, số lượng người chơi trong game chỉ còn 23 người.

Cô nhớ lại hai trò chơi trước.

Trò chơi lần đầu tiên, cô vào giữa chừng, không rõ tình hình.

Lần thứ hai, tuy cũng suýt chết nhưng ít ra trong giai đoạn đầu của trò chơi, hầu như không có người chơi nào chết.

Còn lần này, trò chơi vừa bắt đầu đã có người chết, thậm chí còn chưa hiểu quy tắc trò chơi hay cách để thông quan.

Thật sự… Quá khó rồi!

Việc có người chết ngay ngày đầu tiên…

Không khác gì một hồi chuông cảnh tỉnh cho tất cả người chơi.

Cảnh báo họ phải nhanh chóng tìm ra manh mối của trò chơi, rồi rời khỏi cái trò chơi quỷ quái này. Nếu không, người tiếp theo chết, rất có thể sẽ là chính họ!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc