Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 95: Học viện Ác Mộng (14)

Trước Sau

break

Tô Bạch Cẩn lấy một đôi đũa từ không gian ra, dùng đũa lật thi thể lên.

Dù hiệu suất khá ổn nhưng nhìn cảnh tượng lại có chút kỳ quái.

Cô lật một lúc rồi hỏi: “Lục Kiệt, cậu và Thời Vân đến đây trước, có ai động vào thi thể này chưa?”

“Dĩ nhiên là có, trước bọn em đã có mấy người đến rồi.” Lục Kiệt đáp luôn.

Tô Bạch Cẩn trầm mặc một lát rồi tiện tay ném đôi đũa vào thùng rác trong phòng: “Xem ra, dù có manh mối thì chắc cũng đã bị người khác lấy đi rồi.”

Lục Kiệt lại khá lạc quan: “Không sao, dù sao thì chúng ta chỉ cần biết là anh ta bị chém chết là được rồi.”

Bị chém? 

Tô Bạch Cẩn lại nhìn xác chết, vết chém trên diện rộng, đây là đang muốn nói cho họ biết điều gì sao?

“Được rồi, đi thôi, xem lâu quá đói chết mất.” Thời Vân thờ ơ xoay người rời đi, so với việc xem người khác chết thế nào, cậu quan tâm bữa sáng hơn.

Tô Bạch Cẩn cũng không nán lại nữa, cùng Lục Kiệt đứng dậy rời đi.

Nhà ăn của trường.

Tô Bạch Cẩn và Lục Kiệt không đặt nhiều hy vọng, bước đến quầy ăn liếc nhìn, quả nhiên vẫn là mấy món đen sì sì kia.

Cũng không biết làm từ thứ gì.

Trông thôi cũng đã thấy muốn ói!

Hai người họ vốn có sẵn đồ ăn, xác định là không thể ăn ở nhà ăn này, liền quay người rời khỏi đó.

Thời Vân cũng theo họ ra ngoài.

Chỉ là sắc mặt cậu rất tệ, gương mặt đẹp trai xị ra, hiển nhiên là đang tức vì hệ thống lại ép cậu phải tiêu thức ăn dự trữ của mình.

Dù sao thì đồ ăn mua bằng điểm hệ thống, mùi vị tuy tạm được nhưng giá cả thì đúng là đắt đến mức dọa người.

Ngay sau khi ba người họ quay lưng rời đi.

Ở góc nhà ăn phía sau, có hai gã đàn ông, một lùn một gầy, đang chằm chằm nhìn theo họ.

“Anh… anh Phương, em đã điều tra rõ rồi, cô gái kia ở phòng 404, còn cậu bên cạnh ở phòng 302.” Trần Lỗi khúm núm cúi đầu, run rẩy báo cáo với người đàn ông thấp bé hơn bên cạnh.

Phương Lôi gật đầu, rồi cau mày hỏi: “Sao bên cạnh lại mọc ra thêm một tên mặt trắng nữa?”

Trần Lỗi chột dạ gãi đầu, thử đoán: “Có khi… Là người quen từ trước?”

Phương Lôi ngẩng đầu liếc Trần Lỗi một cái, khuôn mặt hung dữ hiện rõ vẻ khinh thường: “Chỉ có bản lĩnh đến thế thôi à? Tao bảo mày theo dõi người, lại để lòi ra thêm một tên cũng không rõ lý do!”

Trần Lỗi vốn đã nhát gan, trong cái trò chơi kỳ dị này hoàn toàn dựa vàoPhương Lôi mới sống sót đến giờ.

Lần này hai người lại gặp nhau trong cùng một ván.

Cơ bản là Phương Lôi nói gì, anh ta nghe nấy. Bây giờ thấy Phương Lôi nổi giận, lại chê anh ta vô dụng, Trần Lỗi sợ đến mức lập tức cúi đầu nhận sai.

“Xin lỗi… Xin lỗi anh Phương, lần sau em nhất định theo dõi kỹ hơn, anh Phương, lần này là em sai…”

Phương Lôi thấy dáng vẻ sợ sệt của anh ta, lại khịt mũi khinh thường: “Bớt nói nhảm! Chiều nay, tìm lý do gì đó dụ con nhỏ kia ra khu rừng nhỏ sau trường, nghe rõ chưa?”

“Cái gì… Rừng sau trường ạ?” Trần Lỗi mặt mày tái mét, lại run rẩy nói “Nếu cô ta không chịu đi thì… thì sao?”

“Nó không đi thì mày cứ chờ chết đi!” Phương Lôi gằn từng chữ, ánh mắt đầy ác độc: “Muốn chết đói hay bị trò chơi này giết, mày tự chọn! Mày sống đến giờ có tác dụng gì không? Hừ, phế vật!”

Trần Lỗi bị chửi đến không dám hó hé, chỉ có thể gập người cúi đầu, như một con chim cút đứng yên tại chỗ.

Trong đầu anh ta cũng bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào để Phương Lôi không ghét bỏ anh ta nữa, làm sao mới dụ được cô gái kia đi theo.

Dù anh ta thấy cô gái đó cũng tội nghiệp thật…

Nhưng trong cái thế giới trò chơi này, muốn sống sót thì chỉ còn cách làm vậy thôi.

Dù sao cũng không thể trách anh ta được. Là do trò chơi này, là do anh Phương ép buộc… Anh ta mới phải làm như vậy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc