Chương 9: Hòn đảo tuyệt mệnh (8)
Sắc trời đã tối.
Sau một buổi chiều bận rộn, Tưởng Triết từ xa đã thấy Tô Bạch Cẩn, vội vàng chạy lại chào hỏi.
“Bạch Cẩn, thế nào? Ở căn cứ có quen không?”
Tô Bạch Cẩn rất cảm kích Tưởng Triết, lịch sự đáp: “Ừ, khá quen.”
Mặt Tưởng Triết hơi đỏ: “Quen là tốt, nếu có gì không tiện, nhớ nói với tôi.”
“Ừ, cảm ơn.” Tô Bạch Cẩn đáp lại.
Không xa, tiếng của Nghiêm Luân vang lên: “Tưởng Triết, sao cậu chạy nhanh vậy! Còn việc chưa làm xong, đừng có nghĩ đến chuyện lười biếng.”
Tô Bạch Cẩn nghe thấy liền quay lại nhìn, chỉ thấy Nghiêm Luân còn dẫn theo hai người vừa được cứu từ dưới núi lên, và hai người này Tô Bạch Cẩn đều đã gặp.
Là anh Lý và Trần Lâm.
Hai người họ cũng trông thấy Tô Bạch Cẩn, hai mắt lập tức mở to mắt, gương mặt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, rõ ràng không thể tin Tô Bạch Cẩn đã chết, sao lại xuất hiện trước mặt họ!?
Trần Lâm ngay lập tức ngã xuống đất, chỉ tay vào Tô Bạch Cẩn khóc hô: “Cô… cô cô cô là người hay là ma! Tôi không hại cô, đừng đến tìm tôi!”
Anh Lý thì bình tĩnh hơn một chút nhưng cũng rất sốc, nhìn chằm chằm Tô Bạch Cẩn một hồi lâu mà không nói được câu nào.
“Hai người này sao vậy?” Tưởng Triết nghi ngờ nhíu mày, nhìn về phía Tô Bạch Cẩn: “Cô quen họ à?”
Tô Bạch Cẩn mím môi, nói khẽ: “Ừ, từng gặp qua, nhưng không thân.”
“Vậy họ sao lại sợ cô như vậy?” Tưởng Triết không hiểu.
Tô Bạch Cẩn suy nghĩ một chút, chậm rãi nở một nụ cười nói: “Ừm, có lẽ… Họ nghĩ tôi đã chết.”
Một câu nói nhẹ nhàng khiến sắc mặt của cả Trần Lâm và anh Lý đều trở nên vô cùng khó coi.
Rõ ràng Tô Bạch Cẩn đang nói cô còn sống, là họ nghĩ cô đã chết, còn tại sao họ lại nghĩ Tô Bạch Cẩn đã chết thì chỉ có họ mới biết lý do.
Trần Lâm ngừng khóc, nắm chặt tay anh Lý, ánh mắt lảng tránh không biết nên nói gì.
Anh Lý kiên trì nhìn thoáng qua Tô Bạch Cẩn, xác nhận đối phương thật sự còn sống, ngược lại cảm giác tội lỗi giảm bớt, dù sao lúc đó tuy họ bỏ rơi Tô Bạch Cẩn, nhưng đó cũng là bất đắc dĩ, huống hồ người này không phải vẫn còn sống sao?
…
Đêm đến, bão tố ập tới đúng hẹn.
Gió thổi ào ào, mưa bão liên tục đập lên cửa sổ khiến người ta cảm thấy có chút sợ hãi, lạnh lẽo.
Tô Bạch Cẩn được sắp xếp vào nghỉ trong một căn phòng tồi tàn.
Căn phòng rất nhỏ, có vẻ như là chỉ mới được tạm thời dựng lên, chỉ có một chiếc giường gỗ với một chiếc bàn sắt đã rỉ sét.
Vì gió mạnh bên ngoài, cánh cửa gỗ liên tục phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, cảm giác như chỉ một giây sau sẽ bị gió thổi bay đi mất.
Tô Bạch Cẩn nằm ngửa trên giường gỗ, mặc dù giường rất cứng nhưng cô lại rất hài lòng, ít nhất bây giờ cô đã có thể ngủ trên giường, còn có một chiếc chăn cũ.
Tô Bạch Cẩn quấn chặt chiếc chăn cũ, cơ thể dần dần thả lỏng.
Sau một ngày vất vả, cô thực sự rất mệt mỏi.
Tô Bạch Cẩn nhắm mắt lại, không lâu sau, cô từ từ ngủ thiếp đi.
Một đêm không có gì xảy ra.
Sáng hôm sau, trời vẫn âm u.
Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến Tô Bạch Cẩn tỉnh giấc.
Cô vội vàng dậy mở cửa, là một người phụ nữ mang thức ăn tới, nói là mang bữa sáng đến cho cô.
Tô Bạch Cẩn nhận lấy thức ăn, nói cảm ơn rồi đóng cửa lại, thức ăn gồm trái cây và thịt.
Cô không ngờ căn cứ này, ngoài bảo vệ an toàn cho mọi người còn đưa cả thức ăn tới, đãi ngộ này có phải quá tốt rồi không?
Trong thế giới trò chơi này, cô đã ăn đồ khô hai ngày, hương vị bình thường, hơn nữa bởi vì phải tiết kiệm lương thực, cô hầu như không ăn no.
Tô Bạch Cẩn mím môi, nhìn thịt và trái cây trên bàn, vẫn để chúng vào không gian lưu trữ, trái cây với thịt rất hiếm có.
Bây giờ cô cùng không xác định được trò chơi này còn kéo dài bao lâu nên hiện tại tiết kiệm một chút cũng tốt, để phòng sau này không có gì để ăn.
Sau khi cất thức ăn xong, cô lại lấy đồ khô trong không gian ra, lặng lẽ gặm.
Ăn sáng xong, cô chuẩn bị ra ngoài.
Chỉ vừa mới bước ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh ập đến, thổi mái tóc dài của cô tung bay.
Tô Bạch Cẩn chậm rãi đi đến bờ núi, trông về phía xa, khiếp sợ nhìn mọi thứ trước mắt!
Lúc này, cuối cùng cô cũng có thể nhìn rõ hình dạng thực sự của hòn đảo.
Bầu trời âm u đáng sợ.
Màu xám xanh gần như hòa với màu của mặt biển, dường như đã trở thành một thể thống nhất.
Cô thực sự đang ở trên một hòn đảo, còn là một hòn đảo bị cô lập bốn bề là biển!
Trên đại dương bao la, những cơn lốc kinh hoàng, cuốn nước biển thẳng lên trời hệt như đám rắn nước màu đen xanh đang nhảy múa cuồng loạn, vừa khiến người ta cảm thấy sợ hãi lại vừa phải cảm thán sự nguy nga của nó!
Tô Bạch Cẩn hơi cúi đầu, nhìn về phía rừng cây dưới núi, một vùng rừng cây lớn bị gió thổi mạnh, phát ra âm thanh rào rào, tạo thành những con sóng xanh, trông vô cùng hùng vĩ!
Chỉ là có thể do cây cối trong rừng quá lớn, gió vẫn chưa thể thổi đổ được.
Gần bờ biển, khu rừng dần bị nước biển nhấn chìm, chỉ còn lại một phần ngọn cây, trôi nổi theo sóng biển.
Gió điên cuồng gào thét, sóng biển ào ào, tiếng khu rừng xào xạc.
Tất cả đều vô cùng hùng vĩ!
Tô Bạch Cẩn sinh lòng sợ hãi, trước thiên nhiên, con người dường như thật nhỏ bé.
Cô không dám tưởng tượng những ngày cuối cùng, biển cả nuốt chửng khu rừng, rồi nhấn chìm ngọn núi lửa chết này.
Liệu có thể trốn thoát khỏi nơi này không?
Tô Bạch Cẩn nhớ lại, cô nghe thấy tiếng đếm ngược thời gian của trò chơi, ba người đó nói còn năm ngày, đã trôi qua hai ngày, vậy là còn ba ngày.
Còn ba ngày nữa, sẽ xảy ra điều gì, cô cảm thấy hơi khó tưởng tượng.
Cảm khái một lúc.
Tô Bạch Cẩn tìm một người trong căn cứ, hỏi thuyền ở đâu, nói rằng hôm nay cô sẽ đi dọn dẹp.
Người cũng đi lên thuyền làm việc, sau khi nhìn Tô Bạch Cẩn một cái, liền bảo cô đi theo sau.
Hóa ra hòn đảo hoang này có thuyền?
Đây là câu hỏi mà tất cả những người mới đến căn cứ đều tò mò, họ vốn tưởng rằng đến hòn đảo hoang này chính là chờ để chịu tội, bị cuốn vào biển hoặc bị quái vật giết chết.
Nhưng không ngờ còn để lại thuyền cho họ, cũng không trách nhiệm nhiệm vụ lại ở mức độ sơ cấp.
Chỉ cần họ bảo vệ thuyền thật tốt, đợi nước biển dâng lên đến một mức độ nhất định, họ có thể lái thuyền rời khỏi đây.
Hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng khi một đám người chơi nhìn thấy hình dáng của con thuyền, tâm trạng đều trở nên phức tạp.
Thuyền không lớn, là loại thuyền cũ, chia thành ba tầng, chỉ có thể chứa khoảng ba mươi người, hơn nữa còn trông khá cũ kỹ, được đặt trên vách núi rất dốc của miệng núi lửa, mọi người muốn lên thuyền còn phải leo thang dây từ tầng ba thuyền xuống.
“Ôi, đây là nhiệm vụ quái quỷ gì vậy, ai lại để thuyền ở chỗ này? Không cẩn thận là té chết như chơi.”
“Suỵt, đừng nói linh tinh, thật là xui xẻo!”
“Cố gắng giúp đỡ đi, tôi thấy nhiệm vụ lần này, nước biển chắc chắn sẽ nhấn chìm hòn đảo, đến lúc đó cái thuyền này sẽ là cơ hội sống sót cuối cùng của chúng ta.”
Một vài người chơi thì thầm bàn luận.
Tô Bạch Cẩn không có kinh nghiệm nhưng cũng đồng ý, vì sống sót trên biển chỉ có thể dựa vào thuyền.
Người lên thuyền dọn dẹp không nhiều, tổng cộng chỉ có bảy tám người, còn một số người được phân công sửa chữa thân thuyền, cả nhóm cũng chỉ hơn mười lăm người.
Trên đường, còn có người muốn đi theo lên thuyền nhưng lại bị người đàn ông trung niên hôm qua sắp xếp công việc cho Tô Bạch Cẩn chặn lại.