Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 10: Hòn đảo tuyệt mệnh (9)

Trước Sau

break

Chương 10: Hòn đảo tuyệt mệnh (9)

“Mọi người không thể vào trong.” Người đàn ông trung niên nói.

Những người đi theo hỏi: “Chúng tôi cũng có thể giúp mà! Tại sao không cho chúng tôi vào?”

Tuy nhiên, người đàn ông trung niên vẫn không thay đổi sắc mặt, lặp lại: “Mấy người không được vào!”

Những người đó muốn vượt qua người đàn ông trung niên nhưng vẫn bị những người canh giữ thuyền khác chặn lại, nghiêm khắc cảnh cáo: “Mấy người không được phép lên thuyền, nếu không thì rời khỏi căn cứ!”

Tô Bạch Cẩn hơi nhíu mày, thực ra cô cảm thấy mọi người cùng nhau dọn dẹp thuyền có thể sẽ hiệu quả hơn, không hiểu sao lại không cho người khác lại gần thuyền?

Tô Bạch Cẩn liếc nhìn người đàn ông trung niên một cái, chỉ một cái nhìn, cô đã vội vàng rút ánh mắt về, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng.

Người đàn ông trung niên này, quả thật rất kỳ lạ…

Cũng giống như tối qua, biểu cảm trên khuôn mặt không hề thay đổi, vẫn là cái vẻ mặt ghét bỏ đó, những chi tiết nhỏ trên khuôn mặt đều giống hệt nhau!

Tô Bạch Cẩn từ nhỏ đã học cách nhìn sắc mặt người khác nên luôn có thói quen quan sát biểu cảm của đối phương rồi đưa ra phản ứng phù hợp nhất.

Có điều người đàn ông trung niên này hoàn toàn chỉ có một khuôn mặt cứng nhắc, giọng nói, cũng như những biến đổi biểu cảm trên khuôn mặt, từ đầu đến cuối chỉ có đúng một sắc thái cố định.

Tô Bạch Cẩn càng nghĩ càng sợ, vội vàng tự nhắc bản thân phải bình tĩnh, đừng nghĩ đến những chuyện kỳ quái.

Lúc này, nhóm người đi theo vẫn không từ bỏ ý định muốn lên thuyền, có điều người đàn ông trung niên kia hoàn toàn không cho họ cơ hội, cả một đám cứ đứng đó giằng co.

Trong lòng Tô Bạch Cẩn phức tạp, nhìn qua đám đông, rồi nhìn quanh thuyền, chẳng lẽ ở đây có bí mật gì đó?

Đè xuống nghi ngờ trong lòng, Tô Bạch Cẩn đi theo mọi người, leo xuống thang dây treo trên vách đá.

Khi lên thuyền, Tô Bạch Cẩn được sắp xếp cùng với một cô gái khác, cùng nhau dọn dẹp tầng hai của thuyền.

Không gian trên tầng hai của chiếc thuyền cũ vẫn khá rộng, có vài phòng nghỉ và một phòng khách, trên cửa sổ phòng khách bụi phủ một lớp dày.

Trên boong thuyền còn chất đầy những đồ vật lộn xộn, còn có một số đồ cũ đầy bụi, như thể bị người ta cố tình bỏ lại ở đây.

Có vẻ chiếc thuyền này thật sự đã rất cũ, không biết chiếc thuyền như vậy còn có thể sử dụng được không?

“Xin chào, mình tên Trương Huệ, hôm nay chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!” Cô gái đi cùng cười rất rạng rỡ, có vẻ rất vui.

“Ừm, mình tên Bạch Cẩn.” Tô Bạch Cẩn khẽ gật đầu rồi nhìn xung quanh: “Chúng ta dọn dẹp sàn trước hay là lau bụi trên tường trước?”

Trương Huệ chỉ vào bụi trên tường, cười nói: “Ừm, vậy chúng ta lau tường trước nhé? Nếu không bụi rơi xuống sàn là chúng ta làm việc vô ích rồi.”

“Ừ, được.” Tô Bạch Cẩn gật đầu.

Sau đó, hai người lấy ra xô nước, vải bông, cùng với chổi và xẻng trong một căn phòng, chuẩn bị bắt đầu dọn dẹp.

Trương Huệ cầm chổi, quét bụi trên tường xuống rồi dùng xẻng dọn bụi đi.

Còn Tô Bạch Cẩn thì cầm xô nước, sau khi đổ đầy nước bèn lau chùi những nơi Trương Huệ vừa dọn xong.

Trong lòng Tô Bạch Cẩn có rất nhiều điều nghi vấn, trong khi lau dọn, cô lén lút quan sát xung quanh, chỉ có điều cô đột nhiên phát hiện, Trương Huệ cùng dọn dẹp với cô có vẻ rất thích sạch sẽ, dường như không thể chấp nhận được một hạt bụi nào dính trên tường thuyền.

Tô Bạch Cẩn không hiểu, đây chỉ là một nhiệm vụ trò chơi, hoàn thành xong sẽ rời đi, có cần phải dọn dẹp kỹ lưỡng như vậy không?

Không lẽ cô ấy mắc chứng cuồng sạch sẽ?

Dọn dẹp suốt buổi sáng.

Cuối cùng cũng dọn dẹp xong phòng khách và một phòng ngủ, còn bốn phòng khác chỉ có thể đợi tới chiều quay lại dọn.

“Bạch Cẩn, mình đi vứt rác nhé.” Trương Huệ cười nói.

Tô Bạch Cẩn vừa đổi xô nước, đang vắt khô vải bông: “Được, mình đang lau lần cuối.”

“Ừ.” Trương Huệ nói xong, cầm rác đi ra ngoài thuyền.

Tầng hai thuyền chỉ còn lại một mình Tô Bạch Cẩn đang lặng lẽ dọn dẹp trong phòng.

Mặc dù bây giờ là ban ngày nhưng ánh sáng rất tối, tầm nhìn trong thuyền rất gần nhưng cũng có thể nhìn rõ.

Tô Bạch Cẩn lau sạch một cái tủ, khăn trong tay rơi xuống đất, vừa cúi người để nhặt lên, thì thấy dưới đáy tủ có một vật màu trắng, hình như là một bức ảnh?

Tô Bạch Cẩn hơi nhíu mày, đưa tay nhặt lên, chưa kịp nhìn rõ bức ảnh là gì, thì đột nhiên cảm nhận được một cơn gió lạnh từ phía sau, sau đó vang lên giọng của một cô gái.

“Bạch Cẩn, cậu đang xem gì vậy?”

Tô Bạch Cẩn thầm giật mình, vội vàng quay người lại, nhìn về phía cửa.

Là Trương Huệ!

Tô Bạch Cẩn nhìn Trương Huệ với vẻ phức tạp.

Khuôn mặt thì vẫn là khuôn mặt đó, chỉ là không có bất kỳ nụ cười nào, vả lại thời điểm xuất hiện cũng quá trùng hợp rồi?

“Không… Mình không xem gì cả.” Tô Bạch Cẩn cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng tay ở sau lưng lại sờ vào cổ tay.

“Cậu đang giấu gì sau lưng vậy?” Trương Huệ nói với giọng điềm tĩnh, trên mặt thậm chí còn có chút cứng ngắc.

Tô Bạch Cẩn khẽ cử động ngón tay, ngay lập tức chìa tay ra: “Mình có giấu gì đâu, cậu xem, mình làm rơi khăn nên định nhặt lên thôi.”

Trương Huệ nhìn hai tay trống không của Tô Bạch Cẩn, đột nhiên nở một nụ cười: “Cái gì vậy, hóa ra chỉ là khăn rơi, hehe, cũng không còn sớm nữa, chúng ta ăn trưa xong rồi dọn dẹp tiếp nhé!”

“Ừm… ừm, được.” Tô Bạch Cẩn giả vờ bình tĩnh nói, nhưng lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trương Huệ, không bình thường.

Giờ trưa.

Khi Tô Bạch Cẩn ra khỏi thuyền, cô vội vàng trở về căn nhà cũ của căn cứ.

Ầm.

Cửa phòng bị đẩy mạnh, Tô Bạch Cẩn toát đầy mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch, hơi thở cũng có chút gấp gáp bước vào trong.

Vội vàng đóng cửa lại, Tô Bạch Cẩn giơ tay lên, ngón tay cử động, lấy ra bức ảnh phát hiện trên thuyền từ không gian lưu trữ, chỉ nhìn một cái cô đã ngẩn người.

Đây là một bức ảnh tập thể, bên trong có khoảng hơn mười người nhưng gần như đều không thể thấy rõ khuôn mặt của họ, chỉ có thể mơ hồ nhận ra vài người.

Người trong bức ảnh rõ ràng có Trương Huệ, còn có người đàn ông trung niên, và người phụ nữ mang bữa sáng đến vào buổi sáng.

Tại sao trên chiếc thuyền cũ kia lại có ảnh của những người này?

Hơn nữa lại còn là ảnh tập thể!

Nhưng bọn họ tại sao lại giả vờ không quen biết nhau?

Tô Bạch Cẩn rơi vào trầm tư.

Ngay sau đó, cô lại giơ tay lên, nhìn tỷ lệ người sống trên bảng nhiệm vụ 52/100, 100 người giờ chỉ còn lại 52.

Cô nhớ hôm qua lúc xem rõ ràng còn hơn sáu mươi người, chỉ trong một đêm mà có thể chết gần mười người?

Tốc độ kinh khủng như vậy, những người đó chết như thế nào?

Tô Bạch Cẩn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Lúc này, cửa phòng lại bị gõ!

Cốc cốc.

Cô giật mình, nhìn chăm chăm cửa ra vào, cố gắng ổn định lại cảm xúc rồi mới đi về phía cửa, mở cửa ra, vẫn là người phụ nữ đã mang thức ăn đến vào buổi sáng, có điều sau khi giao thức ăn xong, người phụ nữ liền quay lưng rời đi.

Tô Bạch Cẩn nhìn chăm chăm vào thức ăn, vẫn là hai quả cùng với một miếng thịt không rõ là thịt gì.

Giống như buổi sáng, Tô Bạch Cẩn vẫn cất thức ăn lại, cho vào không gian lưu trữ, rồi lấy ra đồ khô của mình, bắt đầu ăn.

Chỉ là trong lòng cô luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng cô cũng không thể nói rõ, rốt cuộc là có gì kỳ lạ.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc