Chương 11: Hòn đảo tuyệt mệnh (10)
Buổi chiều.
Trương Huệ lại đến tìm Tô Bạch Cẩn cùng đi dọn dẹp vệ sinh.
Tô Bạch Cẩn không từ chối, cũng có thể nói là không thể từ chối, dù sao điều kiện để ở lại căn cứ chính là phải hoàn thành công việc được phân công.
Hiện giờ, khu rừng dưới chân núi đã bị nước biển nhấn chìm một nửa, nếu bị đuổi ra ngoài vào lúc này thì chắc chắn cô sẽ chết.
Tô Bạch Cẩn không rõ, nếu mình bị chết đuối dưới nước, liệu có phải sẽ chết đi sống lại vô số lần không.
Nhưng cô thực sự không muốn trải qua điều đó.
Dù sao, những đau đớn của cái chết khiến cô rất khó chịu, nếu cứ phải liên tục chết đi sống lại, cô chắc chắn sẽ phát điên.
Tuy nhiên, trước khi lên thuyền dọn dẹp, cô lại phát hiện ra một vài người quen.
Là anh chàng thiếu niên đẹp trai bị thương kia.
Còn có ba người Trần Mân, Lâm Kiều và Đại Tá cũng bất ngờ xuất hiện tại căn cứ.
Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, thiếu niên và ba người đó lại không đánh nhau, cũng thật kỳ lạ.
Tầng hai trên con thuyền cũ.
Trên thuyền rất tối, như thể toàn bộ con thuyền đều bị bao phủ trong bóng tối khiến người ta cảm thấy bất an, muốn tránh xa nơi này.
Nhưng buổi sáng vẫn còn một vài căn phòng chưa dọn dẹp xong, Tô Bạch Cẩn buộc phải cắn răng tiếp tục dọn dẹp.
Trước khi dọn dẹp, Tô Bạch Cẩn thử hỏi: “Trương Huệ, mình có thể đổi với cậu không? … Mình muốn quét dọn.”
Chỉ cần đổi cho cô quét dọn và đổ rác thì cô có thể tới nơi khác xem xét, cũng có thể điều tra một chút ở đây.
Cô cứ cảm thấy căn cứ này rất kỳ lạ, đặc biệt là bức ảnh chụp chung kia.
May là Trương Huệ không từ chối cô, gật đầu nói: “Được rồi, vậy mình đi lấy nước, cậu lau bụi là được.”
“Ừ, được.” Tô Bạch Cẩn thở phào nhẹ nhõm rồi cầm chổi bắt đầu dọn dẹp, cô quét bụi trên tường rồi quét rác trên sàn lại, vừa dọn dẹp vừa đề phòng Trương Huệ.
Ngoài việc thỉnh thoảng cười với vẻ mặt rất cứng nhắc ra thì những biểu hiện khác của Trương Huệ rất bình thường.
“Mình đi đổ rác đây.” Tô Bạch Cẩn nói khẽ.
Trương Huệ cứng nhắc quay đầu lại: “Ừ, được.”
Tô Bạch Cẩn nổi da gà, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, kiên trì mỉm cười, cầm túi rác rồi nhanh chóng rời đi.
Sống chung với ‘người’ như vậy thực sự quá đáng sợ.
Chỗ đổ rác ở trên boong thuyền tầng ba nhưng Tô Bạch Cẩn không lên, mà lại đi xuống tầng một.
Cô nhớ trước đây có người nói là phải xuống dưới thuyền sửa chữa gì đó, cần vài người cùng giúp đỡ.
Tô Bạch Cẩn bỏ rác vào không gian, rồi cẩn thận bước xuống cầu thang, càng xuống dưới ánh sáng trong thuyền càng tối nhưng không đến mức không thấy gì.
Mùi hôi thối mục nát xộc tới, còn có một mùi hương khó chịu kỳ lạ, Tô Bạch Cẩn vội che mũi, nhíu mày tiếp tục đi về phía trước.
Tầng một thuyền có vẻ như là một đại sảnh, trông rất rộng rãi, ở bên trong cùng của đại sảnh còn có vài căn phòng nhưng vì tối nên chỉ có thể trông thấy những hình dáng mờ mờ khiến người ta nhìn không rõ.
Nơi này sao không bật đèn?
Những người đi theo sửa chữa đi đâu rồi?
Trong lòng Tô Bạch Cẩn có chút lo lắng, vội vàng tự nhắc nhở bản thân đừng suy nghĩ lung tung, nhẹ nhàng bước về phía những căn phòng đó.
Cửa phòng đóng chặt, Tô Bạch Cẩn thử kéo một cánh cửa nhưng cửa vẫn đóng chặt, không thể mở ra.
Tô Bạch Cẩn lại thử mở những cánh cửa khác, may mắn là ngoài cánh cửa đầu tiên, những căn phòng khác đều có thể mở.
Trong căn phòng trống trải, đồ đạc rơi trên đất rất lộn xộn như thể bị người nào đó xô đẩy, nhìn độ dày của bụi thì có vẻ đã rất lâu không có ai đến đây.
Tô Bạch Cẩn hơi ngạc nhiên, cô nhớ rõ là có người đến đây dọn dẹp mà nhỉ?
Vậy mà sao phòng trên thuyền lại như thế này?
Sau đó Tô Bạch Cẩn lại đi xem những căn phòng khác, trong phòng cũng lộn xộn như vậy, chỉ có điều sau cánh cửa có rất nhiều dấu vết cào cấu, giống như trong phòng nuôi một sinh vật có móng vuốt nào đó.
Sau đó Tô Bạch Cẩn lại đến trước cánh cửa cuối cùng, trên cửa không có nhiều bụi, trông có vẻ như thường xuyên có người qua lại.
Tô Bạch Cẩn thử đẩy cửa, may mà cánh cửa này không bị khóa, ngay khi cửa mở ra, mùi máu tanh gay mũi xộc thẳng vào mặt.
Tô Bạch Cẩn vội che miệng mũi, nhìn vào trong phòng, có vẻ như đây là nhà bếp trên thuyền.
Nhưng tại sao lại hôi thế này?
Dù cô đã che mũi, vẫn bị mùi hôi làm cho buồn nôn, khó khăn lắm mới kiềm chế không nôn ra nhưng chưa đi được vài bước đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho mặt mày tái nhợt!
Những xác chết dày đặc, chồng chất như rác, trên thớt còn có những miếng thịt máu chảy đầm đìa, nước máu đen đỏ đặc sệt nhỏ giọt xuống.
Nơi này sao lại như vậy!?
Làm sao lại có nhiều xác chết như vậy?
Gương mặt Tô Bạch Cẩn tái nhợt, không nhịn nổi nôn ra, axit dạ dày trào lên, mùi hôi thối và mùi máu xộc tới.
Thực sự quá khó chịu, Tô Bạch Cẩn vội vàng đóng cửa, hoảng hốt chạy ra bên ngoài, chỗ này cô không dám ở lại một giây nào!
Người ở đây có vấn đề!
Ngay cả trên thuyền cũng không an toàn, nếu có người biết cô phát hiện ra bí mật ở đây, e là kết cục của cô sẽ rất thảm.
Vì quá tối nên chân cô đạp phải một vật cứng, suýt nữa là ngã xuống, Tô Bạch Cẩn vội vàng giữ thăng bằng, vốn định chạy đi ngay nhưng trong khoảnh khắc, cô lại phát hiện hình dạng của vật cứng kia có gì đó không đúng.
Là một cuốn sổ rất dày?
Bìa sổ phát ra ánh sáng mờ ảo, dường như bị người ta cố ý làm thành như vậy, chờ đợi người khác phát hiện.
Không kịp nghĩ nhiều, Tô Bạch Cẩn nhặt cuốn sổ lên, tiếp tục chạy lên trên lầu, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Khi lên tới tầng hai, Trương Huệ mặt không biểu cảm đang chờ cô, tay cầm con dao làm bếp vẫn đang nhỏ máu. Thấy cô lên, ngay lập tức nở một nụ cười kỳ quái, chậm rãi hỏi: “Bạch Cẩn, cậu vứt rác xong chưa? Cậu vừa đi đâu…”
Tô Bạch Cẩn thở ra một hơi, nhìn con dao làm bếp trong tay Trương Huệ, trái tim cô như nhảy lên tận cổ họng.
Không thể tiếp tục ở đây nữa!
Tô Bạch Cẩn hoàn toàn không dám đáp lại Trương Huệ, cũng không dám dừng lại, cắn răng chạy thẳng ra ngoài thuyền!
Phía sau vẫn vang lên tiếng của Trương Huệ liên tục hỏi cô, bảo cô ở lại dọn dẹp vệ sinh, còn có tiếng dao bếp chém vào thân thuyền.
Da dầu Tô Bạch Cẩn tê dại, vùi đầu chạy thẳng, khi đến boong thuyền tầng ba, cô liền leo lên thang dây, hai tay đã bắt đầu run rẩy nhưng cô không có thời gian dừng lại.
“Cô dọn dẹp xong chưa? Cô… định đi đâu?” Người đàn ông trung niên đứng bên vách đá, cứng ngắc quay lại nhìn Tô Bạch Cẩn đang leo lên, hỏi.
Tô Bạch Cẩn thở hổn hển, cố gắng bình tĩnh lại, nhìn dáng vẻ kỳ quái của người đàn ông trung niên, càng nhanh chân chạy về phía căn cứ.
Người đàn ông trung niên muốn bắt Tô Bạch Cẩn nhưng hành động lại rất kỳ lạ, giống như ông ta chỉ có thể bước đi chậm chạp.
Cuối cùng cũng chạy về căn cứ.
Tô Bạch Cẩn ngay lập tức cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, khiến cô không dám động đậy!
Tô Bạch Cẩn dừng lại, nhìn về phía tất cả mọi người trong căn cứ, chỉ thấy trong căn cứ, bất kể là ngồi hay đứng, mọi người đều quay đầu nhìn cô bằng một góc độ kỳ quái!
Những người này…
Sau lưng cô lại vang lên tiếng của Trương Huệ và người đàn ông trung niên, hỏi cô tại sao phải chạy, tại sao không ở lại dọn dẹp vệ sinh, tại sao không nghe lời.
Tô Bạch Cẩn nắm chặt hai tay, toàn thân toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại.
Không thể ở lại đây nữa, cô phải rời khỏi đây, cô phải chạy trốn ngay lập tức!