Chương 12: Hòn đảo tuyệt mệnh (11)
Tô Bạch Cẩn quay người chạy về một hướng khác.
Bên đó là một vách đá không người dựng đứng, cô hiện giờ thà bị ngã chết cũng không muốn bị nhóm người không ra người quỷ không ra quỷ này bắt được!
“Ơ, Bạch Cẩn, cô sao vậy? Trông sắc mặt cô không được tốt lắm, có chuyện gì xảy ra à?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Tô Bạch Cẩn nghe thấy, quay đầu nhìn thoáng qua.
Là Tưởng Triết.
Tưởng Triết đứng cách đó không xa, trên gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ lo lắng, anh ta nhấc chân muốn đi về phía cô.
Nhưng Tô Bạch Cẩn vội vàng lùi lại vài bước, cẩn thận nhìn chằm chằm anh ta, vẻ mặt đề phòng không nói một lời nào.
“Cô bị sao vậy? Bị bệnh sao? Phía sau là vách núi, đừng đi qua đó, nguy hiểm lắm…” Tưởng Triết vẫn lo lắng nói.
Tô Bạch Cẩn có chút do dự.
Bởi vì Tưởng Triết đã cứu cô.
Cô không biết mình có nên nói cho Tưởng Triết bí mật ở đây không?
Căn cứ này hoàn toàn là một cái ổ sói lớn!
Là nơi ăn thịt người không nhả xương, hoàn toàn không thể hoàn thành trò chơi.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ thoát khỏi đảo hoang, chắc hẳn phải có cách khác mới đúng.
Nhưng.
Đúng lúc Tô Bạch Cẩn đang do dự thì thấy người đứng sau Tưởng Triết đang nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt kỳ quái.
Vẻ mặt Tô Bạch Cẩn khựng lại, không chút do dự nữa, cô lập tức quay người chạy về phía vách đá đằng sau.
Vách đá u ám, như vực sâu địa ngục, khiến con người ta sinh ra nỗi sợ hãi vô tận.
Tô Bạch Cẩn không dừng lại, chỉ thấy cô trực tiếp nhảy một cái, như bươm bướm rơi thẳng xuống núi…
Hành động này.
Khiến cho một nhóm người khác trong căn cứ ngây người nhìn.
Tại sao cô gái kia lại đột nhiên nghĩ không thông chạy đi nhảy núi chứ?
Có chuyện gì xảy ra rồi?
Hơn nữa, tại sao họ cứ cảm thấy phản ứng của đồng đội mình tối nay có chút kỳ lạ?
Tưởng Triết đứng yên tại chỗ, mặt mày khó coi, anh ta vốn định ngăn cản Tô Bạch Cẩn nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn cô rơi xuống vách đá.
Nghiêm Luân bình tĩnh đi đến bên cạnh Tưởng Triết, vỗ vai anh ta, an ủi nói: “Mỗi người đều có số phận của mình, đó là sự lựa chọn của cô ấy, đi thôi, Tưởng Triết, chúng ta trở về.”
Tưởng Triết không nói gì, vẫn nhìn về phía vách đá, sắc mặt khó coi, hồi lâu sau mới chậm chạp hỏi: “Tại sao cô ấy lại nhảy xuống?”
“Cái này thì…” Nghiêm Luân bỗng nhiên nở một nụ cười kỳ quái, khóe miệng ngoác tới tận mang tai, chậm rãi nói: “Ai mà biết được.”
Chỉ có điều nụ cười kỳ quái này, Tưởng Triết không nhìn thấy.
Việc Tô Bạch Cẩn nhảy xuống vách đá đã khiến cho nhóm người trong căn cứ bàn tán một hồi lâu.
Một số người chơi mới, thậm chí còn cảm thấy chán nản, cho rằng Tô Bạch Cẩn chắc chắn không chịu nổi trò chơi nên mới nhất thời không nghĩ thông suốt mà chọn nhảy xuống vách đá.
Ngồi bên đống lửa, Trần Lâm nắm chặt cánh tay của anh Lý, sợ hãi khóc òa lên, còn anh Lý chỉ có thể im lặng vỗ lưng cô ta, ý bảo cho cô ta đừng sợ.
Trong căn cứ, có một số người lại cảm thấy tình hình tối nay có chút bất thường, rõ ràng là có chuyện gì đó họ không biết đã xảy ra trong căn cứ này!
Một số người có tính cảnh giác cao, chọn rời khỏi căn cứ, dự định tự tìm cách thoát khỏi đảo.
Cũng có một số người dự định quan sát thêm rồi mới quyết định, còn những người chỉ muốn ở lại căn cứ, dựa vào chiếc thuyền cũ kia để hoàn thành nhiệm vụ thì rõ ràng là không thể hiểu nổi tại sao lại có người muốn rời đi?
Rõ ràng có nơi trú an toàn, tại sao còn phải mạo hiểm?
Thật là ngu ngốc.
Lúc này, trời đã tối.
Gió mạnh lại nổi lên, mưa bão lại bắt đầu trút xuống, mực nước dưới núi lại dâng lên, chắc chắn không lâu sau, hòn đảo này sẽ bị nước biển nhấn chìm.
Bầu không khí bao trùm cảm giác tuyệt vọng, ngột ngạt. Bọn họ còn có thể ở lại trên ngọn núi này bao lâu? Có thể kiên trì đến khi trò chơi kết thúc không?
Còn chiếc thuyền kia, thật sự là hy vọng cuối cùng của họ sao?
Điều này, không ai biết, họ chỉ muốn sống sót rời khỏi trò chơi, trở về thế giới hiện thực.
Ban đêm, trong cơn bão, lại có người rời khỏi căn cứ.
Mọi người cảm thấy những người này chắc chắn là điên rồi mới chọn thời điểm này để rời đi.
Nhưng không ai đi ngăn cản mà trở về phòng của mình, lo lắng mong chờ trò chơi sớm kết thúc.