Chương 13: Hòn đảo tuyệt mệnh (12)
“Bạn đã chết, vui lòng bắt đầu lại trò chơi.”
Âm thanh hệ thống cơ giới vang lên, không có gì bất ngờ.
Tô Bạch Cẩn yếu ớt ngồi trên cành cây, cảm giác đau đớn khi ngã xuống từ trên núi xuống, cô vẫn còn nhớ rất rõ, cảm giác toàn thân như muốn vỡ vụn.
Nếu có thể, cô không muốn nhảy vực một lần nào nữa trong suốt cuộc đời này.
Cơn mưa to liên tục đập xuống lưng cô, những hạt mưa lớn, dày đặc rơi xuống lưng cô, vừa đau vừa lạnh.
Cô cũng không biết mình đã ở trong mưa bao lâu, chỉ cảm thấy cơ thể nặng nề, có lẽ tình hình không tốt lắm.
Tại sao không để cô tỉnh dậy lúc tạnh mưa?
Như vậy, cô cũng có thể tránh được chút tra tấn.
…
Lúc này bầu trời tối sầm, mưa to không ngừng, gió biển lạnh buốt thổi làm đau cả má.
Tô Bạch Cẩn không phân biệt được bây giờ là mấy giờ, cũng không biết mình đang ở đâu.
Chỉ cảm thấy đêm mưa thật khó nhìn rõ xung quanh, tình trạng của cô ngày càng tồi tệ. Nếu không xuống khỏi cây, cô rất có thể sẽ rơi xuống từ trên cây!
Hít một hơi nặng nhọc, Tô Bạch Cẩn nghiến chặt răng, cẩn thận leo xuống dưới, nhưng do mưa nên cô không thể nắm chắc cành cây!
Tô Bạch Cẩn trực tiếp trượt xuống, cơ thể bị cào ra không ít vết thương, đau đến mức khiến cô chảy cả nước mắt sinh lý. Vết thương dính nước còn có thể bị nhiễm trùng lên, như vậy sẽ càng làm cô cảm thấy khó chịu hơn.
Nhưng lúc này cô căn bản không quan tâm đến những chuyện đó, cô chỉ muốn xuống dưới cây và tìm một nơi trú mưa.
Nhưng khi xuống dưới cây, cô phát hiện bên dưới lại càng tối hơn, hoàn toàn không thể nhìn thấy đường.
Tô Bạch Cẩn co người lại vì lạnh, dựa lên thân cây, không dám cử động lung tung, trong hoàn cảnh hoàn toàn không nhìn thấy đường đi này, cô chỉ còn cách ở yên chờ trời sáng, đây mới là phương pháp đúng đắn nhất.
Trong màn đêm đen u tối.
Mưa rơi trên lá cây phát ra tiếng xào xạc, rõ ràng âm thanh rất ồn ào nhưng lại có cảm giác như bị tách biệt khỏi thế giới.
Tô Bạch Cẩn rất buồn ngủ và cực kỳ mệt mỏi, cơ thể vốn đã yếu, cộng thêm việc thức khuya, dầm mưa càng khiến cô trông yếu ớt vô cùng.
Nhớ lại những gì mình đã thấy trên thuyền hôm nay, thực sự quá kỳ quái, chấn động. Những thi thể không trọn vẹn chất thành đống, còn có người giống quái vật.
Tô Bạch Cẩn nhắm mắt lại, nghĩ mãi vẫn không hiểu đây rốt cuộc là nơi nào, tại sao mọi thứ ở đây đều không thể giải thích bằng bằng lẽ thường?
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tiếng mưa rơi bên tai cùng với tiếng động của sinh vật bò sát xuất hiện, Tô Bạch Cẩn mơ hồ nhớ rằng anh Lý từng nói không được ngủ trên mặt đất.
Cảm nhận được ngày càng nhiều sinh vật không rõ lại gần, cuối cùng Tô Bạch Cẩn cũng hiểu được nguyên nhân, cô biết mình cần phải rời khỏi mặt đất, hoặc là leo lên cây, có điều cơ thể hoàn toàn không thể tự điều khiển.
Ngay khi Tô Bạch Cẩn nghĩ mình lại phải chết một lần nữa thì đột nhiên cảm nhận được đằng trước có một tia sáng yếu ớt xuất hiện, tiếp theo là tiếng kêu gào của quái vật và âm thanh của ai đó đang chạy ở phía trước.
Là ai?
Có ai khác cũng ở lại trong mưa sao?
Tô Bạch Cẩn cố gắng mở mắt để nhìn cho rõ người đó là ai nhưng mí mắt nặng nề, không thể mở ra nổi, chỉ có thể vô lực dựa vào thân cây.
Một hồi lâu sau.
Tiếng người chạy cùng với tiếng quái vật dần giảm đi, tiếng bước chân nặng nề trong mưa đến gần, người đó đứng trước mặt cô khoảng một phút.
Hình như đang suy nghĩ gì đó.
Giây tiếp theo, Tô Bạch Cẩn cảm thấy mình bất ngờ bị người ta nhấc lên.
Người này định làm gì?
Tô Bạch Cẩn rất muốn vùng vẫy, nhưng lại không thể, cô cảm thấy cơ thể vừa lạnh vừa nóng, cảm giác chóng mặt mệt mỏi ập đến, còn chưa kịp nghĩ nhiều, cô đã ngất đi.
…
Sáng ngày hôm sau.
Khi tia sáng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, hòn đảo quay trở lại dáng vẻ yên tĩnh, bầu trời màu xanh nhạt, thỉnh thoảng còn có một vài tia nắng xuyên qua tầng mây, rơi xuống.
Giống như những ngày yên bình trước khi bão tố ập đến, nhìn thì có vẻ yên bình tĩnh lặng nhưng thực ra khu rừng đã bị nước biển nhấn chìm một nửa, sắp dâng tới chân núi.
Trong một hang núi.
Tô Bạch Cẩn được đặt nằm trên đất, trên người còn có một chiếc áo khoác đen, mồ hôi lấm tấm trên trán, lông mày hơi nhíu lại, gương mặt nhợt nhạt có chút đỏ ửng bất thường, trông có vẻ rất khó chịu.
Cô cố gắng vùng vẫy để tỉnh dậy nhưng đầu lại nặng nề, đau đớn, như thể có một chiếc kẹp vô hình kẹp chặt đầu cô, khiến cô cảm thấy càng thêm khó chịu.