Chương 14: Hòn đảo tuyệt mệnh (13)
Tô Bạch Cẩn bị sốt, nhưng may là chỉ sốt nhẹ.
Có điều không có thuốc hạ sốt, không biết bệnh tình có trở nên nghiêm trọng hơn không, nhưng Tô Bạch Cẩn không sợ, ở nơi kỳ lạ này, cái chết đối với cô… Gần như chẳng có ý nghĩa gì hết.
Nhưng người còn lại trong hang động lại có vẻ lo lắng, khẽ tặc lưỡi, tâm trạng không tốt lắm.
Ngoài hang lại truyền tới âm thanh xào xạc, người đó lập tức đứng dậy rời khỏi hang, bên ngoài liền vang lên tiếng la hét thảm thiết của quái vật.
Cũng vào lúc này, Tô Bạch Cẩn mở mắt, đôi mắt màu nâu nhạt ánh lên vẻ mệt mỏi và mơ hồ. Cô từ từ xoay đầu, nhìn xung quanh, nhận ra quả thật mình đang ở trong một cái hang, sau đó từ từ ngồi dậy.
Tiếng động bên ngoài rất lớn, tiếng la hét liên tục của quái vật khiến Tô Bạch Cẩn không khỏi nhíu mày, cảm thấy bất an, không dám tưởng tượng cảnh tượng bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, có người vào trong hang.
Người này dáng người cao gầy, toàn thân dính đầy máu nâu đen, tay cầm một cây đao dài màu đen, cả người hệt như thần chết đến từ địa ngục.
Khi đến gần, Tô Bạch Cẩn mới nhìn rõ khuôn mặt đối phương, gương mặt đẹp trai tinh xảo, đôi mắt như sao trời lấp lánh, mang lại cảm giác vừa hiền hòa vừa quyến rũ.
Rõ ràng là có một khuôn mặt hệt như thiên sứ, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng.
Là cậu thiếu niên đó?
Tô Bạch Cẩn hơi ngạc nhiên, sao lại là người này?
Tại sao cậu ấy lại ở đây?
Thiếu niên lạnh lùng nhìn Tô Bạch Cẩn đang ngồi, gương mặt đẹp trai lộ ra chút mệt mỏi, chậm chạp lên tiếng: “Dậy rồi?”
Tô Bạch Cẩn: “…?”
Tô Bạch Cẩn còn chưa kịp suy nghĩ được gì, chuyện này là như thế nào đây?
Đã thấy thiếu niên như mất hết sức, loạng choạng đi đến bên tường, ngồi xuống nhắm mắt, trông trạng thái không được tốt cho lắm.
Đây là làm sao vậy?
Người này không phải đang ở căn cứ sao? Sao lại ở chỗ cô?
Tô Bạch Cẩn nhớ lại tối qua khi gặp nguy hiểm, có người đến cứu cô, còn cõng cô đi, có phải là người này không?
Hơn nữa, vừa rồi động tĩnh bên ngoài, cùng tiếng la hét của quái vật, cho dù cô không nhìn cũng có thể đoán được một chút.
Người này, bảo vệ cô.
Nhưng tại sao?
Tô Bạch Cẩn không cảm thấy mình có giá trị gì để được bảo vệ.
Cô cố gắng đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt thiếu niên, ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình của cậu, cô nhớ người này sớm đã bị thương đầy người, giờ lại thế này, sợ là không sống nổi nữa.
Nhưng thiếu niên đột nhiên mở mắt, bốn đôi mắt nhìn nhau, vẻ mặt như hỏi ‘Chị đang làm gì vậy?’.
Tô Bạch Cẩn bối rối, sau đó từ trong không gian lấy ra chai thuốc trị thương cuối cùng, giải thích: “Tôi chỉ xem vết thương của cậu thôi, thuốc này, là lọ cuối cùng rồi, cậu xem có dùng được không?”
“Không cần, chị tự dùng đi, tôi không chết nổi đâu.” Thiếu niên dựa đầu vào tường, lại nhắm mắt.
Nhưng Tô Bạch Cẩn vẫn đặt chai thuốc xuống đất, rồi lặng lẽ quay trở lại chỗ của mình, cầm lấy chiếc áo khoác đen vừa đắp trên người, tâm trạng có chút phức tạp.
Chẳng bao lâu sau, giọng nói của thiếu niên lại vang lên: “Chị tranh thủ ngủ một chút đi, chỗ này không thể ở lâu, trước buổi chiều phải rời đi.”
Tô Bạch Cẩn nhìn về phía thiếu niên, do dự lắm mới hỏi: “Tại sao cậu lại cứu tôi?”
Thiếu niên chẹp một tiếng, lười biếng nói: “Chị đừng nghĩ nhiều, cứu chị chỉ là thuận tay thôi, tất nhiên cũng có một số chuyện muốn hỏi chị.”
Tô Bạch Cẩn nhìn thiếu niên với vẻ phức tạp, trực tiếp hỏi: “Cậu muốn hỏi gì?”
Thiếu niên: “Tất nhiên là… Chị đã phát hiện gì trên tàu?”
Sau ba giây do dự.
Tô Bạch Cẩn vẫn thẳng thắn nói: “Tôi phát hiện rất nhiều thi thể trên tàu, còn có một cuốn nhật ký…”