Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 15: Hòn đảo tuyệt mệnh (14)

Trước Sau

break

Chương 15: Hòn đảo tuyệt mệnh (14)

Tô Bạch Cẩn cảm thấy có lẽ người đứng trước mặt mình không xấu, trước đó còn tốt bụng đưa áo khoác cho cô, giờ cũng coi như là đã cứu cô.

Tô Bạch Cẩn liền không che giấu, trực tiếp nói ra cảnh tượng nhìn thấy trên tàu.

Cô cũng đưa ra giả thiết của mình: “Tôi đoán, xác chết trên tàu rất có thể là của người chơi, hơn nữa còn có người giả mạo bọn họ.”

Sau đó cô lấy cuốn sổ mình nhặt được trên thuyền từ trong không gian ra.

Cuốn sổ khá dày, bên ngoài là bìa cứng, bên trong hình như là viết nhật ký, giống nhật ký hàng hải.

“Tôi nhặt được cuốn sổ này.” Tô Bạch Cẩn cầm lên nói.

Thiếu niên tựa đầu lên tường: “Được rồi, xem bên trong viết gì.”

Tô Bạch Cẩn thấy cậu vẫn không có tinh thần, liền chậm rãi gật đầu mở trang đầu ra, nhìn ngày tháng, nhíu mày, có vẻ là thời gian rất lâu trước đây.

Sau đó cô bắt đầu đọc nội dung trong cuốn nhật ký.

“Hôm nay là ngày đầu tiên ra khơi, thời tiết rất tốt, thuyền trưởng nói đây là một ngày tốt để ra biển, tôi với mọi người quyết định tối nay sẽ nướng thịt ăn mừng, hành trình của chúng tôi đã bắt đầu.

Ngày thứ tư, hôm nay thật may mắn! Chúng tôi nhìn thấy cá heo, chúng còn bơi theo chúng tôi một lúc lâu.

Ngày thứ bảy, chúng tôi đến một vùng biển kỳ lạ, xung quanh được bao quanh bởi đá đen, các bạn tôi rất phấn khích, còn kéo mọi người lại chụp ảnh lưu niệm, nói là để kỷ niệm.

Ngày thứ tám, thật bất ngờ, nước biển bỗng rút đi! Con thuyền của chúng tôi mắc kẹt trên một hòn đảo hoang, nhiều thực vật bị nước biển nhấn chìm đã lộ ra, dưới đất còn có rất nhiều sinh vật kỳ lạ bò ra, bạn tôi giết chết vài con, định ăn thịt chúng nhưng tôi thấy ghê tởm, không ăn nổi.

Ngày thứ mười, hôm nay trên tàu có người bị ốm, là một cô gái trẻ tuổi, hy vọng cô ấy mau khỏe lại…

Ngày thứ mười ba, tình trạng của cô gái bắt đầu nặng thêm, trên thuyền có người khác cũng bị ốm, nhưng thuyền của chúng tôi không thể trở lại biển.

Ngày thứ mười lăm, thuyền trưởng nói đã liên lạc người tới cứu viện, nghe vậy tôi thấy rất vui, nhưng cô gái bị ốm đã chết, là một thuyền viên nói với tôi, nhưng rõ ràng tôi nghe thấy trong phòng của cô gái vẫn còn tiếng người, tại sao họ lại lừa tôi?

Ngày thứ hai mươi, lại có người bị ốm chết, thi thể của họ đều được đặt ở đáy khoang thuyền, định đợi tới khi chúng tôi được cứu viện sau đó đưa về cho người nhà bọn họ.

Ngày thứ hai mươi lăm, người đến cứu viện vẫn chưa tới nhưng thức ăn của chúng tôi đã gần hết rồi, bạn tôi tìm kiếm trên đảo rất lâu, chỉ có những sinh vật kỳ lạ kia là có thể ăn, ngoài ra không còn gì khác.

Ngày thứ ba mươi, ngày càng nhiều người bị ốm chết, Nghiêm Luân nói với tôi cố gắng kiên trì một chút, sẽ có người đến cứu chúng tôi, tôi tin cậu ấy, vì cậu ấy là người bạn tốt nhất của tôi.

Ngày thứ ba mươi lăm, chỗ thức ăn cuối cùng cũng hết, chúng tôi phải nhịn đói cả ngày, tôi thật sự không chịu nổi nữa, định ăn chút thịt của sinh vật kỳ lạ kia nhưng Nghiêm Luân lại không cho tôi ăn. Tôi sắp chết đói rồi, sao lại không cho tôi ăn?

Ngày thứ ba mươi tám, mấy ngày qua Nghiêm Luân đều cho tôi ăn thịt, chỉ là mùi vị rất kỳ lạ, hình như thịt đã có mùi, nhưng tôi quá đói rồi, cũng không quan tâm được nhiều như vậy.

Ngày thứ bốn mươi hai, bạn tôi chỉ còn Nghiêm Luân, họ đều không thể kiên trì tiếp, tại sao người cứu viện vẫn chưa đến!? Tại sao họ vẫn chưa phát hiện ra chúng tôi!

Ngày thứ bốn mươi lăm, hôm nay Nghiêm Luân có chút kỳ lạ, còn dùng dây trói chặt bản thân lại, tôi hỏi cậu ấy tại sao làm như vậy nhưng cậu ấy không nói…

Ngày thứ năm mươi, Nghiêm Luân ngày càng kỳ lạ, có lúc tôi cảm thấy cậu ấy như một người điên. Lúc ăn thịt, cậu ấy khiến tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng mỗi khi ăn thịt xong lại trở nên bình thường, chuyện này là sao?

Ngày thứ năm mươi hai, hôm nay Nghiêm Luân ném cho tôi một cây cung, bảo tôi hãy giết cậu ấy đi, tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại làm như vậy, cậu ấy chỉ nói với tôi, đã ăn hết thịt rồi, cậu ấy không thể tiếp tục được nữa.

Ngày thứ năm mươi lăm, tôi không giết Nghiêm Luân, vì cậu ấy là người bạn tốt nhất của tôi, may mắn cuối cùng tôi cũng biết thịt hôi kia là gì, tôi rất mừng vì chúng tôi vẫn còn thịt ăn, chỉ là mỗi lần ăn xong, Nghiêm Luân sẽ tỉnh lại mắng tôi, tại sao không giết cậu ấy, nhưng tôi thật sự không thể xuống tay.

Ngày thứ sáu mươi, tôi cảm thấy mình ngày càng yếu, tôi đã không thể đi lại, nhưng may là còn có Nghiêm Luân ở bên cạnh tôi…

Ngày thứ sáu mươi ba, đây là một cuộc phiêu lưu thất bại, tôi rất nhớ gia đình, cũng thật sự rất hối hận khi ra khơi, tiếc rằng không có đường quay lại, tôi muốn rời khỏi đây, ít nhất là đừng để tro cốt của tôi ở hòn đảo này.

Ngày thứ sáu mươi sáu, có ai hãy đưa tôi rời khỏi nơi này đi… Tôi ghét nơi này…”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc