Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 8: Hòn đảo tuyệt mệnh (7)

Trước Sau

break

Chương 8: Hòn đảo tuyệt mệnh (7)

Tô Bạch Cẩn đứng dậy, lại cảm ơn một chàng trai còn lại.

Nhưng chàng trai đó rõ ràng không thích cô, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt lạnh lùng, không thèm nhìn cô lấy một cái.

Tưởng Triết bất đắc dĩ vỗ vai người bạn: “A Luân, đừng lạnh lùng như vậy, người ta đang cảm ơn cậu đấy.”

Nghiêm Luân không tình nguyện liếc mắt nhìn qua, hừ lạnh: “Đã nói chỉ là tiện tay thôi, cần gì phải cảm ơn?”

Tưởng Triết bất lực, có chút áy náy nhìn về phía Tô Bạch Cẩn: “Đừng để ý cậu ta, tính cách cậu ta như vậy đấy.”

Tô Bạch Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, không để ý đến thái độ của người khác với mình: “Không sao, hai anh cứu tôi là đã rất tốt rồi.”

Chỉ là vẻ bình tĩnh của Tô Bạch Cẩn trong mắt Nghiêm Luân lại khiến anh ta cảm thấy cô là một người yếu đuối vô dụng, bị bỏ lại trên đảo hoang này đã đủ rắc rối rồi, giờ lại cứu thêm một kẻ kéo chân, họ đâu phải là tổ chức từ thiện!

“Được rồi, chúng tôi sẽ đưa cô đến căn cứ, rời khỏi hòn đảo này mọi thứ sẽ ổn thôi.” Tưởng Triết lại nói.

Tô Bạch Cẩn gật đầu đáp lời: “Được.”

Nghiêm Luân hừ lạnh một tiếng đi trước, Tưởng Triết và Tô Bạch Cẩn cũng đi theo lên núi.

Tô Bạch Cẩn im lặng đi sau lưng hai người, nhìn sang hai bên núi, núi đen hoang vu hoàn toàn trái ngược với rừng rậm, một bên xanh tươi um tùm, một bên trọc lóc không một cọng cỏ.

Nhìn màu sắc địa chất, Tô Bạch Cẩn suy đoán, đây có thể là một ngọn núi lửa, từ thực vật xanh tươi dưới chân núi có thể thấy, nếu đúng là núi lửa thì chắc hẳn là một ngọn núi lửa chết.

Đường lên núi không dễ đi, Tô Bạch Cẩn đi rất khó khăn, đặc biệt là khi cô đã chạy một quãng đường dài, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải tiếp tục leo núi, rõ ràng là thể lực không đủ.

Chỉ là khi Tưởng Triết lo lắng quay đầu nhìn cô, trên khuôn mặt đẫm mồ hôi của Tô Bạch Cẩn vẫn luôn tỏ vẻ bình thản, dường như cô không hề cảm thấy mệt mỏi, nhưng thực ra cô chỉ đang cố gắng theo kịp bước đi của hai người mà thôi.

May mắn thay, ba người chỉ leo đến giữa sườn núi liền dừng lại.

Căn cứ nằm ở một vùng đất bằng phẳng giữa sườn núi, xung quanh là những ngôi nhà đơn sơ, còn có bàn ghế cũ nát, một số thiết bị đã bị gỉ sét.

Có vẻ như đây là những công trình được xây dựng từ nhiều năm trước.

Lúc này, trong căn cứ còn có một số người đang nghỉ ngơi tại chỗ, nếu không có bất ngờ gì, những người này rất có thể đều là những người chơi sống sót.

Thấy đã đến nơi.

Nghiêm Luân không thèm quay đầu, đi thẳng vào căn cứ.

Tưởng Triết nhìn Tô Bạch Cẩn, rất lịch sự nói: “Đây là căn cứ, cô yên tâm, ở đây cô tạm thời sẽ được an toàn, ngoại trừ sẽ được sắp xếp làm một số việc ra thì không có việc gì khác. À, tôi vẫn chưa biết tên cô nhỉ?”

Tô Bạch Cẩn thu hồi ánh mắt quan sát, điều chỉnh lại hơi thở có chút gấp gáp, nói: “Ừm, tôi tên Bạch Cẩn.”

“Bạch Cẩn? Tên rất hay.” Tưởng Triết cười: “Cô cứ ở đây làm quen một chút, tôi còn chút việc phải làm, tối nay sẽ có người phân công nhiệm vụ cho cô. Cô không cần lo lắng, cũng không phải việc gì quá khó đâu.”

“Ừm, tôi đã biết, cảm ơn anh.” Tô Bạch Cẩn rất cảm kích nói.

Mặt Tưởng Triết hơi đỏ, lại cười cười rồi vẫy tay chào Tô Bạch Cẩn, đi về phía Nghiêm Luân vừa rời đi.

Khi Tưởng Triết đi xa.

Tô Bạch Cẩn mới thở phào ngồi bệt xuống đất, cô thật sự rất mệt, ngay cả sức để duỗi tay xoa chân cũng không còn.

Tô Bạch Cẩn yên tĩnh nghỉ ngơi, nhìn về phía đám đông không xa, thấy những người đó thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô.

Nói thật, nếu có thể, cô rất không muốn đến đó, cũng không muốn giao tiếp với người khác.

Dù sao nguy hiểm ở đây, ngoài những quái vật đáng sợ và hòn đảo có thể bị nhấn chìm, còn có những người chơi sẽ giết người cướp của kia nữa.

Tô Bạch Cẩn mím môi, sau đó lặng lẽ đứng dậy, vẫn đi về phía đám đông, mặc dù cô phải đề phòng người khác nhưng cũng không thể bị mọi người xa lánh.

Vẻ mặt Tô Bạch Cẩn như thường, lịch sự gật đầu với những người đi về phía căn cứ nhưng gần như tất cả mọi người đều không thèm để ý đến cô, thậm chí còn nhìn cô bằng ánh mắt châm chọc.

Chỉ có một vài người là lịch sự gật đầu với cô rồi không quan tâm đến cô nữa.

Mặc dù đều là người chơi, nhưng phản ứng như vậy cũng nằm trong suy đoán của Tô Bạch Cẩn nên cô không cảm thấy bất ngờ.

Tô Bạch Cẩn bình tĩnh nhìn mọi thứ trong căn cứ, sau đó lại nhìn về phía chân núi, nhưng vì trời đã quá tối, có chút không nhìn rõ nên chỉ có thể mơ hồ nhận ra quả thật nơi đây là một hòn đảo bốn bề bao quanh bởi biển.

Tô Bạch Cẩn nghĩ phải tìm hiểu thêm, định đi quanh căn cứ xem xét, nhưng căn cứ này ngoài những thiết bị cũ nát ra thì không có gì khác.

Hơn nữa cô còn phát hiện một vấn đề kỳ lạ, trong căn cứ có rất nhiều người nghỉ ngơi, khoảng bốn năm mươi người, tụ tập thành từng nhóm, rõ ràng đã phân chia thành các phe phái, nhưng bảng nhiệm vụ lại hiển thị còn 61/100.

Rõ ràng còn có những người chơi khác chưa đến căn cứ này.

Tô Bạch Cẩn có vẻ vô tình đi qua nhóm người đang nói chuyện, chỉ nghe thấy âm thanh bàn tán của các người chơi, mặc dù họ nói rất nhỏ nhưng thính giác của cô lại rất tốt, có thể nghe thấy rõ ràng.

“Ê, các cậu nói xem, ở đây ai là người phụ trách vậy? Sao tự dưng lại để chúng ta làm việc ở đây?”

“Còn ai vào đây nữa, chắc chắn là đám người chơi cũ rồi, bọn họ có kinh nghiệm, chúng ta mấy người mới chỉ cần đi theo là được.”

“Người chơi cũ? Không biết có bao nhiêu người, nếu họ chỉ muốn lợi dụng chúng ta vậy thì xong đời rồi!”

“Suỵt, nói nhỏ thôi! Nếu để người khác nghe thấy thì sao? Bị đuổi ra ngoài thì làm thế nào?”

Âm thanh nói chuyện ngày càng nhỏ, Tô Bạch Cẩn cũng không dám nghe thêm, chỉ có thể đi qua một nhóm người khác.

“Hôm nay Nhị Lâm đi cùng một người lên thuyền làm việc, nhưng lúc trở về, tôi cứ cảm thấy cậu ta có gì đó kỳ lạ?”

“Cậu nói Nhị Lâm? Không phải thằng nhóc đó biết được gì rồi cố tình giấu chúng ta đấy chứ?”

“Không rõ lắm, ngày mai tôi cũng định lên thuyền xem sao, dù sao đây cũng là phương tiện cuối cùng để trốn thoát khỏi hòn đảo này.”

Ở đây còn có thuyền?

Tô Bạch Cẩn nhíu mày, cô đã đi quanh một vòng nhưng không phát hiện thuyền ở đâu hết?

Những người đó vẫn tiếp tục nói chuyện nhưng Tô Bạch Tĩnh không dám dừng lại, chỉ giả vờ thuận đường đi ngang qua.

Có rất nhiều người nói chuyện, nhưng thông tin trao đổi đều là những chuyện không quan trọng, hơn nữa cô cũng không dám đi lang thang quá lâu, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

Cuối cùng, Tô Bạch Cẩn dừng lại trước một chiếc bàn cũ nát, định ngồi nghỉ tại chỗ, chờ đến tối có người tới sắp xếp công việc cho mình.

Gió trên núi ngày càng lớn, còn mang theo một chút hơi lạnh.

Bầu trời dần tối lại, âm u không chút ánh sáng, xung quanh cũng dần đốt lửa trại, bên cạnh đống lửa có khá nhiều người, nhưng người nói chuyện lại rất ít, dường như tất cả mọi người bỗng nhiên trở nên xa lạ.

Bầu không khí kỳ quái này trông có vẻ hơi đáng sợ.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đi về phía Tô Bạch Cẩn, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Cô chính là người mà Tưởng Triết đưa về?”

Tô Bạch Cẩn đoán người này đến để sắp xếp công việc cho mình, liền lập tức lịch sự nói: “Vâng, chào anh.”

Người đàn ông trung niên không có động tĩnh, nhìn chằm chằm cánh tay Tô Bạch Cẩn, nhíu mày nói: “Quá gầy yếu, thôi được rồi, ngày mai cô sẽ lên thuyền dọn dẹp.”

Lên thuyền?

Tô Bạch Cẩn như không nghe thấy lời chê bai của đối phương, vẫn đáp lại: “Vâng, được.”

Cô thậm chí không hỏi, thuyền nào? Đi đâu để dọn dẹp.

Đợi cho người đàn ông trung niên quay lưng đi xa, Tô Bạch Cẩn mới khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của người đó.

Người này thật kỳ lạ…

Tô Bạch Cẩn : Nơi này có chút kỳ lạ… Nhưng tôi không nghĩ ra được…

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc