Chương 7: Hòn đảo tuyệt mệnh (6)
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trong hang vẫn tối tăm như trước.
Tô Bạch Cẩn dựa vào tường từ từ tỉnh dậy, sau đó nhìn xung quanh hang, chỉ còn lại một mình cô.
Cô đoán thiếu niên kia sẽ đi, nhưng không ngờ lại đi nhanh như vậy.
Cô vẫn đang mặc chiếc áo khoác của người đó, Tô Bạch Cẩn lặng lẽ đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo trên người rồi đi ra ngoài hang.
Nhưng vừa đến cửa hang, cô đã bị dọa cho một phen, chỉ thấy trước cửa hang có hai con quái vật đã chết!
Con quái vật cao hơn một mét, thân hình khổng lồ, trông rất giống một con nhện đen nhưng đầu nó lại có hình dạng xương mềm màu đen, thật sự khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Tô Bạch Cẩn mặt mày khó coi, trong lòng không thể không cảm thấy chán ghét, dù cô đã chết vài lần nhưng chỉ cần nghĩ tới việc nếu chết dưới tay loại quái vật này, cô thật sự kháng cự từ đáy lòng!
Tô Bạch Cẩn nắm chặt hai tay thành quyền, cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn con quái vật, nhanh chóng đi về phía khu rừng.
Cô đoán hai con quái vật này có thể đã bị thiếu niên đó xử lý, không thể không nói, người đó bị thương nặng như vậy mà vẫn mạnh mẽ như thế.
…
Bầu trời vẫn u ám không chút ánh sáng.
Trong rừng thỉnh thoảng lại có gió lạnh thổi qua, cây cối xào xạc vang lên những âm thanh kỳ lạ.
Thời tiết như vậy khiến người ta cảm thấy nặng nề, liên tưởng đến những điều không hay.
Tô Bạch Cẩn đi lang thang trong rừng như một con nai ngơ ngác, không biết phương hướng, cũng không biết phía trước sẽ có điều gì chờ đợi mình.
Nhưng dưới chân cô càng đi càng ướt, cho đến khi Tô Bạch Cẩn dẫm cả hai chân vào nước.
Chuyện gì vậy?
Không có sông, nước từ đâu ra?
Có phải do cơn mưa lớn tối qua không?
Tô Bạch Cẩn không hiểu, chỉ có thể lùi lại, tìm con đường khác, mệt thì ngồi nghỉ, đồng thời ăn một chút gì đó, vì cả buổi sáng cô chưa ăn gì nên lúc này cô rất đói.
Nhưng ngay lúc nghỉ ngơi, chỗ ngồi của cô lại ngập nước, quần và chân đều bị ướt.
Tô Bạch Cẩn nhíu mày, nhìn về phía khu rừng vừa đi qua, lúc này mặt đất trong rừng đã dần dần bị ngập nước, tạo thành hình dạng của một cái ao nhỏ.
Tô Bạch Cẩn ngây người vì sốc.
Nước đang dâng lên!
Nhớ lại nhiệm vụ nói, trốn khỏi hòn đảo tuyệt mệnh, tức là đây là một hòn đảo, mà nơi này bị ngập nước, liệu có phải hòn đảo đang chìm xuống không?
Tô Bạch Cẩn cảm thấy lo lắng vô cớ, cô không dám nghĩ, nếu toàn bộ hòn đảo chìm xuống thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ có thể vội vã đứng dậy, đi về hướng ngược lại.
Đi một lúc lâu, Tô Bạch Cẩn mới dần cảm thấy xung quanh luôn có cái gì đó theo sát mình. Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể tăng tốc, muốn đi nhanh hơn một chút.
Tô Bạch Cẩn nhanh chóng phát hiện dưới đất có cả xác người, cái xác như thể bị quái vật gặm nhấm, khắp cơ thể chỗ lồi chỗ lõm, còn lộ ra cả xương trắng.
Tô Bạch Cẩn cảm thấy dạ dày mình bắt đầu cuộn trào. Cô cố gắng bình tĩnh lại, tự an ủi bản thân rằng những chuyện này đều rất bình thường, vì từ khi nhìn thấy hành động của ba người đó, không phải cô đã dự đoán được sẽ trông thấy những cảnh tượng như vậy sao?
Tô Bạch Cẩn mặt mày tái mét, đôi mắt u ám, từ từ tăng tốc bước đi.
Tuy cô không sợ chết, nhưng cô ghét cái chết ghê tởm kiểu này, cô rất phản kháng, cũng không muốn trải nghiệm.
Trời càng lúc càng tối.
Rõ ràng mới chỉ hai, ba giờ chiều nhưng lại không khác gì chạng vạng tối, xung quanh tối tăm đến đáng sợ, dường như còn có dấu hiệu của một cơn mưa lớn.
Tô Bạch Cẩn nhất thời không biết nên tiếp tục đi hay tìm chỗ nào đó để trốn.
Nhưng nghĩ đến mực nước đang dâng lên, cô vẫn cảm thấy nên tiếp tục đi, vào sâu trong rừng, chắc chắn sẽ có cách giải quyết.
Tô Bạch Cẩn ngẩng đầu lên, muốn nhìn đường đi nhưng lại thấy đỉnh núi đen sì qua ngọn lá.
Hòn đảo này, còn có ngọn núi cao như vậy?
Cũng đúng, nếu hòn đảo đang chìm thì nơi có núi, ít nhất có thể chìm chậm hơn, không trách được anh Lý lại nói, phải vào sâu trong rừng.
Vậy đây là câu trả lời sao?
Tô Bạch Cẩn xoa xoa bắp chân đau nhức, cố gắng đi về phía đỉnh núi, nhưng âm thanh ồn ào bên cạnh ngày càng lớn và càng gần hơn!
Tô Bạch Cẩn theo bản năng lại tăng tốc bước đi, trên đường đi thỉnh thoảng lại phát hiện xác chết, tử trạng thực sự có chút thê thảm, thậm chí có một số cái xác còn sáng lên bảng lưu trữ trống rỗng.
Càng gần tới núi, xác người cũng càng nhiều lên.
Tô Bạch Cẩn không có thời gian suy nghĩ nguyên nhân, cô chỉ muốn nhanh chóng đến chân núi, rồi leo lên núi, biết đâu vì độ cao của núi, cô còn có thể nhìn rõ hình dạng của hòn đảo này.
Âm thanh xào xạc vang lên, là có thứ gì đó đang đến gần.
Tô Bạch Cẩn vội vàng tăng tốc, nhưng thứ ở phía sau ngày càng gần, dường như muốn ra tay bắt cô vậy!
Xì…
Âm thanh kỳ lạ kêu lên một tiếng, Tô Bạch Cẩn vội vàng hoảng hốt chạy đi, cô không dám quay đầu nhìn, không biết vật gì đang đến gần, chỉ có thể cố gắng chạy về phía trước!
Âm thanh cành khô trên mặt đất bị nghiền nát cùng với âm thanh va chạm kỳ lạ, cộng thêm tiếng thở gấp gáp của Tô Bạch Cẩn.
Nhìn thấy ngọn núi ngay trước mắt, dưới chân Tô Bạch Cẩn mất sức, trực tiếp ngã xuống, lòng bàn tay lập tức bị trầy da, không kịp cảm thấy đau, cô cắn răng vội vàng bò dậy, tiếp tục chạy về phía trước!
Nhưng ngay tại chỗ cô vừa ngã xuống, bỗng xuất hiện thêm hai cái lỗ, may mà cô không dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước.
Tô Bạch Cẩn chạy rất lâu, chân như rót chì, cổ họng cũng khô khốc khó chịu, cảm giác chạy đến kiệt sức này thật sự rất khó chịu.
Chỉ cần nghĩ đến đánh chết kỳ lạ buồn nôn kia, Tô Bạch Cẩn lại cảm thấy khó chịu không thể chịu nổi.
Ngay lúc này, đột nhiên có người lớn tiếng hô: “Nằm xuống!”
Tô Bạch Cẩn theo phản xạ nằm xuống, không phải vì cô tin tưởng người khác, mà là vì cô thật sự không thể chạy nổi nữa.
Ngay sau đó, hai tiếng “vù vù” như tiếng tên lửa bay qua đầu, sau đó là hai tiếng hét đau đớn vang lên.
“Xì xào—!”
Tô Bạch Cẩn thở hổn hển, lúc này mới dám quay đầu nhìn, hóa ra là hai con quái vật màu đen, chính là loại quái vật giống như nhện mà cô đã thấy ở cửa hang.
Sau đó, cô nghe thấy có hai người đàn ông đang nói chuyện gần đó, nghe nội dung thì có vẻ là người đến cứu cô.
“Tưởng Triết, tại sao cậu lại cứu cô gái này? Nhìn cô ta là biết chuyên kéo chân người khác rồi!”
“A Luân đừng nói như vậy, cô ấy đã sống sót đến chân núi, chứng tỏ cô ấy vẫn chưa tới đường cùng, dù sao chúng ta cũng phải giết dị trùng, tôi chỉ là ra tay sớm hơn mà thôi.”
Tô Bạch Cẩn từ từ ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông cứu cô, sắc mặt có chút tái nhợt, bình tĩnh hít thở nói: “Cảm ơn.”
Tưởng Triết rất cao, trông con người có vẻ năng động, trực tiếp đi đến trước mặt Tô Bạch Cẩn hỏi: “Cô có đứng dậy được không? Có bị thương không?”
Tô Bạch Cẩn lắc đầu: “Không sao, cảm ơn các anh đã cứu tôi.”
“Chỉ là tiện tay thôi.” Tưởng Triết ngại ngùng cười một cái, rồi đưa tay ra nói: “Cô đứng dậy trước, chúng tôi sẽ đưa cô đến căn cứ.”
Căn cứ?
Tô Bạch Cẩn gật đầu, ánh mắt nhìn về phía bàn tay đang đưa ra, do dự một chút, mới đặt tay lên đó, thấp giọng nói “Cảm ơn.”
Tô Bạch Cẩn: Là một người đã bị giết vài lần, cuối cùng tôi cũng thấy quái vật trông như thế nào…