Tô Bạch Cẩn vừa rời khỏi lớp chưa bao lâu thì đã gặp ngay Lục Kiệt đang chờ sẵn.
“Chị Cẩn, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?” Lục Kiệt đi theo sau Tô Bạch Cẩn, dáng vẻ y như một đàn em ngoan ngoãn.
“Đi xem thử mấy lớp khác, xem có gì khác thường không.” Tô Bạch Cẩn không quay đầu lại, đáp thẳng.
“Được, vậy em cũng đi xem.” Lục Kiệt lập tức gật đầu đồng ý.
Hiện tại là giờ tan học.
Ngoài những học sinh NPC rời trường một cách yên lặng và trật tự ra thì phần lớn người chơi vẫn còn ở lại trong tòa nhà giảng dạy.
Mục tiêu của bọn họ đều giống như Tô Bạch Cẩn.
Tìm kiếm manh mối để vượt qua trò chơi.
Trò chơi lần này là cấp độ trung bình, điều đó có nghĩa là không có người chơi mới, nên đương nhiên cũng không thể nào có những lời gợi ý để vượt qua như lúc ban đầu.
Vì vậy, tất cả người chơi kỳ cựu đều phải dựa vào sức mình để hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Điều đó cũng cắt đứt con đường tắt của một số người chơi kỳ cựu.
Tầng bốn của tòa nhà dạy học.
Trong hành lang trống trải, người ra vào các lớp học không ngừng, nhưng vẻ mặt ai cũng đầy căng thẳng.
Đây đều là những người chơi ở lại, cố gắng tìm kiếm manh mối gợi ý trong trò chơi.
Thế nhưng sau khi lục soát vài phòng học, bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra điểm khác biệt nào.
“Anh Phương, phải làm sao đây? Trò chơi cấp trung khó quá, chúng ta có khi nào sẽ chết ở đây không?” Một nam sinh nhát gan hoang mang nhìn xung quanh, run rẩy nói.
Một gã đàn ông khác được gọi là anh Phương, tuy thấp người nhưng cơ bắp rắn chắc, khuôn mặt trông khá hung dữ, giọng nói đầy khó chịu: “Sợ cái gì! Chẳng phải chỉ là một trò chơi rách nát thôi sao, cùng lắm thì giết thêm vài người, cướp chút tài nguyên là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
“Đúng, anh Phương nói phải! Trong không gian của mấy người chơi cũ đó, chắc chắn có đồ tốt!” Nam sinh nhát gan vội vàng phụ họa.
Anh Phương hừ một tiếng đầy bực bội, đúng lúc đó thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân tiến lại gần.
Chỉ thấy ở cửa lớp học, xuất hiện một thiếu nữ và một thanh niên, thiếu nữ tuổi còn nhỏ, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, đúng là một cô bé xinh xắn.
Còn chàng thanh niên thì nhìn qua là biết thuộc loại hơi ngốc, mặt mũi không xấu, chỉ là nhìn ngờ nghệch, hay nói đúng hơn là đần!
Anh Phương liếm môi, nở nụ cười gian: “Con mồi tự dâng đến cửa rồi.”
“Hả? Gì cơ?” Nam sinh nhát gan hỏi lại.
Anh Phương có phần chán ghét, đá cậu ta một cú: “Hả cái gì! Mau theo dõi hai đứa đó, xem tối nay chúng ngủ ở đâu! Đừng để người khác ra tay trước, nghe rõ chưa!”
“Rõ rõ! Tất cả nghe theo anh Phương!” Nam sinh kia lập tức vâng dạ.
…
Tô Bạch Cẩn đi từ lớp 1 đến lớp 3, mỗi phòng đều xem xét cẩn thận, dọc đường còn gặp không ít người chơi, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm trọng, cẩn thận quan sát xung quanh.
Khi các người chơi gặp nhau, cũng rất ăn ý mà phớt lờ đối phương.
Dù sao lòng người khó đoán, nhất là với những người chơi đã trải qua vài lần trò chơi, họ chẳng còn muốn tin tưởng ai khác nữa.
Sau khi kiểm tra xong lớp học cuối cùng, Tô Bạch Cẩn lên tiếng: “Hiện tại chưa phát hiện gì, chúng ta xuống tầng dưới xem thử ba tầng còn lại có gì không.”
“Được, không vấn đề gì.” Lục Kiệt lập tức đáp lại, hoàn toàn mang phong cách của một đàn em chuẩn chỉnh.
Tô Bạch Cẩn thấy cậu ta ngoan ngoãn như vậy, do dự ba giây rồi vẫn không nhịn được nói: “Lục Kiệt, thật ra cậu không cần cái gì cũng nghe lời tôi như vậy. Cậu không sợ tôi bán cậu à?”
“Hả?” Lục Kiệt hơi bất ngờ vì lời của Tô Bạch Cẩn, cậu ta gãi đầu rồi hỏi lại, “Em mà bán được luôn ạ?”
“…” Ờ, cái này cũng đúng thật.
Hơn nữa.
Tuy Lục Kiệt đúng là có hơi ngốc một chút nhưng ít nhất, cậu là một người có thể tin tưởng được.