Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 88: Học viện Ác Mộng (7)

Trước Sau

break

Tòa nhà dạy học này có tổng cộng năm tầng.

Tầng bốn chính là nơi Tô Bạch Cẩn và những người khác ngồi học, còn các tầng một, hai, ba và năm, tuy cũng là lớp học nhưng lại không thể đến được.

Tô Bạch Cẩn cùng Lục Kiệt đã thử nghiệm, dù họ đi lên hay đi xuống thì đều không thể đến được tầng khác.

Nếu đi lên sẽ lập tức lại quay về tầng bốn; nếu đi xuống, thì trực tiếp ra sân thể dục bên ngoài tầng một.

Tô Bạch Cẩn suy đoán, có lẽ là vì chưa thỏa mãn một số điều kiện nào đó nên họ mới không thể đến được các tầng khác.

“Đi thôi, đến nhà ăn trước đã.” Tô Bạch Cẩn gạt bỏ ý định tiếp tục điều tra các tầng khác.

Bây giờ đang là thời gian sau giờ học, tức là giờ ăn tối nên có rất nhiều học sinh nội trú, bao gồm cả người chơi, đều phải đến đó.

Cô và Lục Kiệt cũng nên ăn chút gì đó, rồi tìm chỗ nghỉ qua đêm.

Nhà ăn trường học.

Số lượng học sinh đến đây ăn vẫn khá đông.

Dĩ nhiên phần lớn là học sinh NPC, các quầy đồ ăn đã có hàng dài người xếp hàng.

Một số học sinh nhanh tay thì đã ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn bữa tối.

Tô Bạch Cẩn và Lục Kiệt vừa đến nhà ăn đã thấy trước bàn ăn gần đấy có hai học sinh NPC đang chăm chú ăn món gì đó đen kịt trong khay, cứ như thể đó là mỹ vị nhân gian vậy!

Nhưng Tô Bạch Cẩn và Lục Kiệt thì không nghĩ như vậy, họ không cảm thấy món ăn đen thui như thế có gì là ngon cả.

“… Cái này, ăn được thật à?” Lục Kiệt gãi đầu, cảm thấy với kiểu thức ăn như vậy, mấy con chó săn nhà cậu ta chắc cũng không thèm ăn.

Tô Bạch Cẩn cũng thấy thức ăn có vấn đề, “Đi xem thử mấy quầy thức ăn khác xem, có phải món nào cũng như vậy không.”

“Ok, chuyện này để em.” Lục Kiệt chủ động nhận nhiệm vụ kiểm tra.

Cùng lúc đó, ở một góc khác trong nhà ăn.

Một nam người chơi tính tình nóng nảy lớn tiếng chửi rủa: “Đệt! Cái thứ này cho lợn ăn, lợn còn chê! Cái nhà ăn chết tiệt gì thế này!”

Câu nói đó lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt trong nhà ăn.

Chỉ thấy những học sinh đang ăn uống ngon lành kia, đồng loạt quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng không tiêu cự, dán chặt vào người đàn ông đó đầy kỳ dị.

Người đàn ông kia sợ đến đờ cả người, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, may mà cô gái bên cạnh anh ta lập tức lên tiếng chữa cháy: “Cậu đúng là kén ăn! Thứ này nhìn đã thấy ngon rồi, không ăn thì nhịn đi!”

“Phải… Phải rồi, là tớ quá kén chọn, là lỗi của tớ.” Người đàn ông vội vàng gật đầu phụ họa.

Lúc này, đám học sinh mới thu ánh mắt kỳ dị kìa lại, tiếp tục chuyên tâm ăn đồ trong khay của mình.

Còn người đàn ông và cô gái kia thì đổ đầy mồ hôi lạnh, bọn họ thật sự sợ rằng sẽ gặp chuyện trong ngày đầu tiên của trò chơi.

Một lúc sau.

Lục Kiệt quay về.

“Chị Cẩn, em kiểm tra rồi, cơ bản tất cả đều là mấy món đen sì như vậy, thậm chí còn có cả mảnh gỗ vụn trong thức ăn! Chị tin được không?” Lục Kiệt vừa ghét bỏ vừa bất lực: “Em nghi là đồ ăn toàn làm từ rác không đấy.”

“Xem ra đúng là không thể ăn ở nhà ăn rồi.” Tô Bạch Cẩn lại quay sang hỏi Lục Kiệt: “Trong không gian lưu trữ của cậu có mang theo đồ ăn không?”

Sắc mặt Lục Kiệt lập tức trở nên khó xử, ngượng ngùng đáp: “Cái này… Em không có. Đồ đạc trong trò chơi trước đều mất sạch rồi, mà đồ ăn trong cửa hàng điểm tích lũy món nào cũng đắt chết đi được, điểm em có chỉ đủ mua hai cái cơm nắm là cùng.”

“…” Cái này thì đúng là cô đã quên mất thật.

Tô Bạch Cẩn nghĩ đến việc trong không gian của mình đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho mười lăm ngày nên ít nhất cô sẽ không chết đói, nhưng lại không biết trò chơi lần này kéo dài bao lâu.

Nếu trò chơi kết thúc sớm, cô có thể chia một phần cho Lục Kiệt, nhưng nếu thời gian kéo dài thì cô cũng không dám chắc bản thân còn rộng rãi được hay không.

Có lẽ vì nhìn ra sự do dự của Tô Bạch Cẩn, Lục Kiệt dò hỏi: “Chị Cẩn, trong không gian của chị… Có đồ ăn đúng không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc