Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 86: Học viện Ác Mộng (5)

Trước Sau

break

Tô Bạch Cẩn im lặng.

Cô nhìn chằm chằm người trước mặt, gương mặt tuấn tú đang cười vô hại kia, vẻ đẹp của thiếu niên này thực sự có sức sát thương rất lớn!

Quả nhiên vẫn là không cười thì tốt hơn…

Tô Bạch Cẩn bình thản thu ánh mắt lại, cũng không đáp lời Thời Vân, xoay người bước thẳng về lớp học.

Phía sau vẫn còn nghe thấy giọng nói của cậu con trai tên Thẩm Dạ kia, cứ khăng khăng đòi Thời Vân ở bên cạnh mình, không khó để tưởng tượng Thời Vân chắc lại bắt đầu đau đầu rồi.

Trong lớp học.

Ngoài mấy người chơi canh đúng giờ để trở về lớp, những học sinh khác đã sớm ngay ngắn ngồi đúng chỗ trước khi chuông vào lớp vang lên.

Tô Bạch Cẩn trở lại chỗ ngồi của mình, liếc nhìn đám học sinh đó.

Cô luôn cảm thấy…

Nếu những học sinh này vẫn còn là người, thì quá nghe lời, quá nghiêm túc rồi.

Hoàn toàn không có chút sức sống mà học sinh nên có.

Cứ như những con rối biết nghe lời bị người ta điều khiển vậy.

Ngay lúc chuông vào lớp vang lên, giáo viên tiết học này cũng xuất hiện đúng giờ ở cửa lớp.

Lần này thầy giáo có vẻ ngoài khá bình thường, chỉ là trong giờ học, hoàn toàn không để ý đến động tĩnh phía dưới lớp, chỉ lo giảng bài hoặc viết ghi chú lên bảng cho học sinh chép lại.

Tô Bạch Cẩn cũng chẳng có tâm trạng nghe giảng, chỉ muốn sau khi tan học sẽ đi xem thử những lớp khác, xem mỗi lớp có điểm gì khác biệt.

Hoặc tìm ra thông tin then chốt để vượt qua trò chơi này.

Đang mải suy nghĩ thì đột nhiên có một cục giấy bị ném lên bàn cô.

Tô Bạch Cẩn nhìn cục giấy trên bàn, do dự một chút rồi mới cầm lên, đồng thời quay đầu nhìn ra sau.

Chỉ thấy Hùng Chính Nghĩa đang ngồi ở hàng cuối, khàn giọng làm vài động tác tay, khi thì chỉ xuống đất, khi thì chỉ vào lòng bàn tay.

Cô đoán chắc là ý bảo cô đọc mấy mẩu giấy đó.

Tô Bạch Cẩn nhìn Hùng Chính Nghĩa mấy giây, rồi cúi đầu liếc xuống dưới chân mình, chỉ thấy dưới gầm bàn còn có năm sáu cục giấy nữa.

Ông ta lại ném cho cô nhiều thế này ư?

Cuối cùng lại chỉ có một cục trúng bàn cô.

Tô Bạch Cẩn cảm thấy đau đầu, đành phải cúi người nhặt hết mấy cục giấy đó lên.

Nói thật, hiện tại cô thật sự không muốn gặp mặt Hùng Chính Nghĩa.

Một là vì nội dung trò chơi vẫn chưa rõ ràng, hai là bản thân cô còn chưa đảm bảo được sự an toàn cho chính mình.

Nên bây giờ gặp mặt Hùng Chính Nghĩa là không khôn ngoan.

Tô Bạch Cẩn nhìn mấy cục giấy trong tay, dù không tình nguyện nhưng vẫn mở từng cái ra.

【Chào cô, tôi tên là Hùng Chính Nghĩa, chắc cô đã nghe qua cái tên này rồi đúng chứ?】

【À thì, cô gái nhỏ à, thật sự xin lỗi, xin hỏi tôi có thể làm nhiệm vụ trong trò chơi với cô không?】

【Cô biết Lâm Vũ đúng không? Cậu ấy từng nhắc đến cô với tôi…】

【Aizz, mấy cục giấy ném đều trượt hết, phiền cô có thể nhặt lên giúp tôi được không?】

Tô Bạch Cẩn: “…”

Im lặng mở cái cuối cùng ra.

【Bực ghê, tôi ném kém quá! Thiên linh linh địa linh linh! Xem ta ném đây!】

Người này tuy có hơi ngốc nhưng xem ra không phải người xấu.

Sau khi đọc xong mấy mẩu giấy, Tô Bạch Cẩn lại quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Hùng Chính Nghĩa cũng đang dõi theo cô.

Thấy cô quay đầu nhìn lại, ông ta lập tức lộ ra vẻ mặt đầy khát vọng, mong chờ cô có thể cho một lời hồi đáp.

Tô Bạch Cẩn do dự ba giây, sau đó khẽ gật đầu, coi như đồng ý lập đội cùng nhau.

Hùng Chính Nghĩa thấy vậy, khuôn mặt tròn trịa lập tức nở nụ cười thật thà, chắp tay cảm ơn lia lịa, trông vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch.

Thêm vào đó, lại còn mặc ngược đồng phục, một ông chú có hơi mập mặc đồng phục nữ sinh, quả thật có chút buồn cười.

Lại một tiết học nữa trôi qua.

Cả trường tan học.

Vì sau giờ học, Hùng Chính Nghĩa và một nữ người chơi khác tên Đỗ Quyên phải ở lại.

Nên sau khi gật đầu ra hiệu với Hùng Chính Nghĩa, Tô Bạch Cẩn liền một mình rời khỏi lớp học trước.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc