Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 85: Học viện Ác Mộng (04)

Trước Sau

break

Lớp ba có chín người? 

Còn lớp 4 của cô có bảy người chơi.

Nếu tính như vậy, chắc còn hai lớp nữa, số người chơi mỗi lớp trung bình khoảng bốn người.

“Được rồi, lát nữa vào học, cậu cứ ở yên trong lớp, đừng đi lung tung.” Tô Bạch Cẩn dặn dò một câu.

Lục Kiệt vội vàng cười đáp: “Vâng, em nghe theo chị Cẩn hết!”

“Quay về lớp thôi, lần này phải cẩn thận đấy.” Tô Bạch Cẩn lại dặn thêm một câu rồi chuẩn bị quay người về lớp mình.

Thế nhưng vừa mới xoay người, cô liền đụng trúng một người đang chạy nhanh tới!

“Á! Chị Cẩn, cẩn thận…” Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy tiếng nhắc nhở của Lục Kiệt.

Tô Bạch Cẩn chỉ cảm thấy đầu bị va chạm đến đau điếng, thân thể mất thăng bằng ngã ngửa về phía sau, nhưng điều kỳ lạ là, bên tai lại vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Dừng lại! Bảo đừng đuổi nữa mà! Nhìn đi, đây là người tôi thích!”

!??

Tô Bạch Cẩn mơ hồ ngẩng đầu nhìn, đối phương cao hơn cô, dáng người thon dài, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt sâu thẳm, khóe mắt hơi xếch lên, dường như có thể quyến rũ người khác chỉ bằng ánh nhìn.

Dù đang mặc đồng phục nữ sinh, trông hơi sai sai, nhưng với nhan sắc như vậy thì vẫn xinh đẹp ngời ngời!

Cho nên… Sao cô lại gặp Thời Vân nữa rồi?

“Cậu…” Tô Bạch Cẩn định mở miệng hỏi Thời Vân xem cậu đang làm cái trò gì.

Thì thấy Thời Vân quay mặt về phía cô, khuôn mặt điển trai mang theo nét tà khí bỗng nở một nụ cười tỏa nắng quyến rũ: “Chào, Bạch Cẩn, tớ tìm cậu khổ lắm đấy… Cậu biết không, thật ra tớ đã thích cậu từ lâu rồi!”

Tô Bạch Cẩn: “…!?”

Tên này điên rồi à!?

Chưa kịp để cô phản ứng lại, liền nghe thấy từ phía đối diện vang lên một giọng nam, hét lên đầy kinh ngạc: “Tôi không tin! Không! Tôi không tin! Nhất định là cậu tìm đại một người nào đó!”

Tô Bạch Cẩn lập tức quay sang nhìn phía đó.

Đối phương có lẽ là một nam sinh nhưng vẻ ngoài rất trung tính, tóc dài ngang eo, cũng mặc đồng phục nữ sinh. Nếu không phải giọng nói thiên về nam hơn thì nhìn thế thật sự cứ tưởng anh ta là con gái.

“Cậu tin hay không là việc của cậu. Dù sao tôi cũng nói rồi, tôi có người mình thích rồi. Cậu đừng theo tôi nữa!”

Thời Vân nói xong thì trốn ra phía sau lưng Tô Bạch Cẩn, trông rất phiền não khi bị đeo bám như vậy.

“Hơn nữa, chúng ta mới quen nhau, tôi còn chẳng biết cậu tên gì… Nói thích hay không thích gì chứ!” Cậu lại bổ sung thêm một câu.

Nam sinh đối diện không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, ôm mặt khóc lóc thút thít nói: “Tôi tên là Thẩm Dạ, cậu có thể gọi tôi là A Dạ… Hơn nữa tôi đã thích cậu rồi… Dù cậu có người trong lòng, tôi cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu…”

Thời Vân lập tức nhíu mày, khẽ “chậc” một tiếng, vẻ mặt lộ rõ sự bực bội.

Tô Bạch Cẩn đứng bên cạnh cũng hiểu ra tình hình.

Thì ra cô chỉ là một công cụ người…

“Chị Cẩn… Hai người họ đang diễn cái tình tiết cẩu huyết gì vậy?” Lục Kiệt len lén chọt vai Tô Bạch Cẩn, tỏ vẻ đây là cảnh tượng cẩu huyết đến mức phim truyền hình cũng chẳng dám quay như vậy!

Quá trời ảo rồi! 

Giống như đang xem hài kịch trong phim kinh dị ấy.

Đùa chắc!?

Tô Bạch Cẩn gật đầu, cũng nói một câu: “Chắc là đang cố tạo bầu không khí. Đi thôi, không liên quan gì đến mình, về lớp trước.”

“Ừ.” Lục Kiệt đáp lại.

Nhưng ngay lúc hai người vừa quay lưng chuẩn bị trở về lớp…

Vạt áo Tô Bạch Cẩn bị níu lại.

“Chậc, hai người tưởng tôi bị điếc à?” Thời Vân nói.

Lục Kiệt vội vàng vung tay xua xua: “Không không không… Chắc là… Không.” Vừa nói vừa nhìn sang Tô Bạch Cẩn, xem cô định xử lý thế nào.

Tô Bạch Cẩn cúi mắt nhìn vạt áo bị nắm, rồi ngẩng lên nhìn Thời Vân: “Mọi người vào lớp hết rồi. Có gì thì để tan học rồi nói.”

Thời Vân: “…”

Đồ đầu gỗ!

“Được thôi, vậy thì tan học gặp.” Thời Vân buông vạt áo ra, lại cười tít mắt với cô, nói: “Vậy, lát nữa gặp nhé!”

Tô Bạch Cẩn: “…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc