Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 84: Học viện Ác Mộng (3)

Trước Sau

break

Tô Bạch Cẩn vẫn từ chối tổ đội làm nhiệm vụ cùng với Phùng Tiểu Nhã.

Không phải vì cô không thích tổ đội.

Chủ yếu là… Cô cảm thấy việc lựa chọn đồng đội cần phải cẩn trọng hơn một chút.

Chỉ là khi Tô Bạch Cẩn vừa dứt lời từ chối, sắc mặt Phùng Tiểu Nhã lập tức trở nên rất khó coi.

“Không tổ thì không tổ, ai thèm!” Phùng Tiểu Nhã lập tức đổi sắc mặt, nói xong liền quay người bước nhanh sang hướng khác.

Tô Bạch Cẩn im lặng, người này thay đổi cảm xúc quá nhanh rồi.

Hướng Phùng Tiểu Nhã quay đi là chỗ của ba người chơi nam, lúc này ba người đó đang tụ lại với nhau, trông cũng có vẻ đang định tổ đội.

Phùng Tiểu Nhã đi tới, nhờ vào tính cách nhiệt tình, rất nhanh đã trò chuyện rôm rả cùng ba người kia. Nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn là đã tổ đội với họ.

Tô Bạch Cẩn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lặng lẽ nhìn sang những người chơi còn lại trong lớp. Còn lẻ loi lúc này chỉ có cô, người phụ nữ xinh đẹp Đỗ Quyên và ông chủ Hùng Chính Nghĩa.

Hiện giờ nội dung trò chơi vẫn chưa rõ ràng, Tô Bạch Cẩn không định giao tiếp với ai, giữ thái độ khiêm tốn để sống sót là quan trọng nhất.

Còn về phía ông chủ Hùng Chính Nghĩa, đợi sau khi cô có chút khả năng tự vệ rồi hẵng tiếp cận nói chuyện.

Dù sao khoản thù lao năm trăm nghìn kia, vẫn rất hấp dẫn.

Giờ ra chơi mười phút.

Vẫn còn nhiều thời gian.

Tô Bạch Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học, ngoài sân thể dục u ám là một mảnh tối đen vô tận.

Tựa như toàn bộ ngôi trường này đều bị bóng tối bao trùm, còn những học sinh như họ thì bị mắc kẹt ở đây mãi mãi, không thể thoát ra được.

Tô Bạch Cẩn lấy hết can đảm, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài hành lang xem thử. Dù gì muốn hoàn thành nhiệm vụ, trước hết phải nắm rõ thông tin nơi này, cũng phải biết được cách để vượt qua nhiệm vụ.

Bên ngoài lớp học là hành lang dài.

Nhiều học sinh đứng thành từng nhóm ba, nhóm năm tụ lại ở hành lang, nói chuyện cười đùa. Chỉ là sắc mặt và biểu cảm không hề thay đổi, nhưng vẫn nghe rõ tiếng cười phát ra.

Cảnh tượng kỳ quái như vậy, chẳng khác nào nói thẳng với cô rằng, ngôi trường này chắc chắn có vấn đề!

Tô Bạch Cẩn chỉ có thể giả vờ điềm nhiên như không, bình tĩnh đi lướt qua trước mặt bọn họ.

Hiện cô đang ở tầng bốn của tòa nhà, bên dưới còn ba tầng nữa.

Tô Bạch Cẩn định bước xuống dưới, nhưng dù đi rất lâu vẫn không thể xuống được, tựa như dưới tầng ba kia là vô số tầng lặp lại.

Ước chừng sắp đến giờ vào học.

Tô Bạch Cẩn đành quay trở lại. Chỉ là cô mới đi lên một tầng, thì đã quay lại tầng bốn.

Chuyện này… Thật quá quỷ dị! Tô Bạch Cẩn cũng đành chịu, nhưng dù sao đây cũng là thế giới trò chơi, xảy ra tình huống gì cũng là chuyện bình thường.

Đang suy nghĩ thì đột nhiên Tô Bạch Cẩn cảm thấy sau lưng có người lại gần…

Bốp.

Vai cô bị ai đó vỗ một cái!

Toàn thân Tô Bạch Cẩn lập tức cứng đờ, rồi bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

“… Chị Cẩn? Là chị hả?”

Tô Bạch Cẩn: “…”

Cô mặt lạnh xoay người lại, nhìn người phía sau, chẳng phải là Lục Kiệt thì còn là ai?

Lục Kiệt cũng rất bất ngờ khi lại gặp được Tô Bạch Cẩn, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Ban đầu cậu ta còn cực kỳ sợ nhiệm vụ lần này, nhưng khi nhìn thấy Tô Bạch Cẩn, cậu ta không còn thấy sợ nữa rồi.

“Thật tốt quá, đúng là chị rồi! Xem ra vận may của em tốt thật.” Lục Kiệt cười rạng rỡ, rồi bắt đầu quan sát Tô Bạch Cẩn.

Thiếu nữ mang nét lạnh lùng, nhưng gương mặt tinh xảo trắng trẻo vẫn xinh đẹp như trước, mặc đồng phục đen, toát lên vẻ đẹp trung tính, rất ngầu và cuốn hút.

Cậu ta không biết nên dùng từ gì để miêu tả, một hồi lâu mới thốt lên: “Chị Cẩn của em, mặc đồ nam đẹp trai thật!”

“…”

Tô Bạch Cẩn thở dài bất lực, như thể chấp nhận số phận, hỏi: “Được rồi, cậu học lớp mấy? Lớp cậu có bao nhiêu người chơi?”

“Lớp Ba, người chơi cũng khá nhiều, hình như có chín người.” Lục Kiệt lập tức đáp.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc