Trời đã về đêm.
Trong phòng bệnh không bật đèn, ánh sáng mờ tối, Tô Bạch Cẩn lặng lẽ nằm trên giường bệnh.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh đèn đường vàng nhạt và bóng cây lay động, cô thậm chí có thể cảm nhận được làn gió mát lạnh thổi vào từ khe cửa sổ.
Có một cảm giác như mùa hè sắp trôi qua, thu đang đến gần.
Lần trước cô vào game, dường như là ngày thứ bảy sau khi trở lại thế giới thực.
Nếu lần sau cũng là bảy ngày, thì chỉ còn một ngày nữa, cô lại phải vào game rồi.
Tô Bạch Cẩn nhìn cổ tay mình, ngoài vòng sáng hình tam giác màu tím nhạt, còn có một chiếc vòng tay màu tím rất đẹp.
Chiếc vòng tay màu tím là đạo cụ phòng ngự vĩnh viễn.
Tô Bạch Cẩn từng nghĩ rằng loại đạo cụ này chỉ xuất hiện trong game, vậy mà lại có thể mang về thực tế.
Ngón tay thon dài chạm nhẹ lên chiếc vòng tay, cảm giác mát lạnh và những món trang trí giống như kim cương nước, kiểu dáng quả thật rất đẹp.
Sau đó ngón tay cô lại lướt tới vòng sáng hình tam giác ở cổ tay.
Tô Bạch Cẩn mở bảng hệ thống, ánh mắt dừng ở nút cửa hàng, do dự một lúc rồi vẫn nhấn vào.
Lần trước khi mua đồ cộng thêm rút thưởng, tổng cộng cô đã dùng khoảng 800 điểm tích lũy, nếu chi thêm 200 điểm nữa là đủ 1000 điểm, không biết có thể kích hoạt phần thưởng rút thưởng không?
Câu hỏi này, Tô Bạch Cẩn đã suy nghĩ vài ngày rồi.
Dù sao từ nhiệm vụ trước mà xét, phần thưởng thể lực +30 đối với thể chất của cô thật sự rất có ích.
Ít nhất là có thể xách vật nặng, vận động thời gian dài mà không mệt rã rời.
Có thể người khác không thấy gì to tát, nhưng với một người thể trạng yếu như cô, thì đó là sự giúp đỡ rất lớn.
Nhìn hệ thống, điểm còn lại là 2186 điểm (nhiệm vụ +19 điểm).
Số điểm này để không thì cũng chỉ là để không, chi bằng dùng mua thứ mình cần.
Dĩ nhiên, nếu có thể kích hoạt được hệ thống rút thưởng như trước thì càng tốt.
Tô Bạch Cẩn nghĩ trong không gian lưu trữ của mình không thiếu thức ăn hay công cụ, vậy nên cô chuyển sang xem phần đạo cụ và thuốc.
Thuốc được phân thành nhiều loại, hiệu quả tốt thì đắt, rẻ thì hiệu quả lại kém.
Cô ngó nghiêng cả buổi, cuối cùng chọn hai bình thuốc giá 100 điểm, loại giúp hồi phục thể lực.
Tuy hơi vô thưởng vô phạt nhưng Tô Bạch Cẩn nghĩ, nếu lúc trốn chạy mà mệt lả, uống một bình là có thể giữ lại được mạng sống.
So với thuốc chữa thương, cô xác định mình sẽ không làm chuyện nguy hiểm gì, nên chẳng cần đến loại đó (không có khả năng).
Sau khi thanh toán xong.
Tổng cộng đã tiêu hơn 1000 điểm nhưng hệ thống rút thưởng vẫn không xuất hiện.
Ánh mắt Tô Bạch Cẩn khẽ động, cũng đã đoán trước kết quả này, tuy có chút thất vọng nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.
Cô lại mở giao diện đạo cụ.
Mua hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là xem cửa hàng bán những gì. Nếu có thứ dùng được thì mua, không thì thôi.
Danh mục đạo cụ cũng nhiều, xếp từ rẻ đến đắt.
Tô Bạch Cẩn lướt màn hình, các loại đạo cụ tránh né, tạo chướng ngại, đạo cụ vũ khí, bùa chú… Đủ loại.
Lướt qua một lượt, ánh mắt cô bị thu hút bởi một món vũ khí phát ra ánh sáng đỏ rực ma mị.
Nhưng khi nhìn giá…
Cô lại thản nhiên rút mắt đi, tiếp tục kéo xuống, một món vũ khí cần tới 1600 điểm, trong khi cô chỉ còn 1986 điểm.
Nếu mua thì chỉ còn 386 điểm.
Vả lại, cô vốn không biết dùng vũ khí, cầm trong tay cũng chỉ như đồ trưng bày.
Thế nhưng… Dù nghĩ cả ngàn lý do…
Lướt nãy giờ, Tô Bạch Cẩn cuối cùng vẫn quay lại trang đó.
Nhìn chằm chằm món vũ khí phát ánh sáng đỏ rực, một thanh đoản đao, cô không nhịn được mà nhấn vào.
【Xích Nguyệt – Cấp 1: Đạo cụ vũ khí có thể nâng cấp, dùng để đối phó với quỷ quái.】
Nâng cấp? Quỷ quái?
Với khả năng đối phó quỷ quái thì cô không mấy hứng thú, trái lại, khả năng nâng cấp lại rất thu hút.
Vũ khí này có thể nâng cấp tới mức nào?
Phải nói là cô nghĩ hơi nhiều rồi, xét đến việc hệ thống sẽ không để xuất hiện những món phá vỡ cân bằng game, cô đoán món này chắc cũng chỉ tăng cường phòng thân mà thôi.
Sau nhiều lần do dự, Tô Bạch Cẩn thấy bỏ 1600 điểm mua một món trang trí thì đúng là không đáng.
Cô định tắt giao diện vũ khí.
Thế nhưng, đúng lúc này ngón tay lại lỡ chạm vào nút “Mua”.
Và tình huống máu chó đã xảy ra!
【Chúc mừng người chơi 649040 mua thành công —— Xích Nguyệt, đạo cụ vũ khí có thể nâng cấp.】
【Chúc mừng người chơi 649040 tiêu đủ 1500 điểm, nhận được một lượt rút thưởng may mắn. Đi ngang đừng bỏ lỡ (Chú thích: chỉ xuất hiện một lần, người chơi hãy cẩn trọng lựa chọn).】
Đồng ý / Từ chối.
Tô Bạch Cẩn: “…”
Cô còn có thể nói gì nữa?
Không chút do dự bấm “Đồng ý”, sau đó hệ thống hiện lên yêu cầu dùng 100 điểm để rút thưởng.
Tô Bạch Cẩn thao tác rất thành thạo, bấm đồng ý, lập tức xuất hiện một vòng quay đếm ngược.
【3 - 2 - 1… Chúc mừng người chơi 649040, rút được Thể lực +40, chúc mừng chúc mừng!】
Sau khi hệ thống phát thông báo xong.
Không rõ là cảm giác tâm lý hay thật sự có hiệu quả, Tô Bạch Cẩn cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn một chút, cảm giác ở hai chân cũng rõ rệt hơn.
Cô thử động chân, một bên đã có thể cử động, uốn cong thoải mái; còn bên kia do đang bó bột nên không thấy rõ lắm.
Nhờ sự xuất hiện của hệ thống rút thưởng, Tô Bạch Cẩn cũng không còn tiếc vì bỏ ra 1600 điểm mua một món vũ khí chỉ để trưng, dù sao nếu không tiêu điểm thì rút thưởng cũng không mở ra.
Hơn nữa phần thưởng “Thể lực +40” khiến cô rất mong chờ vào thay đổi của cơ thể.
…
Sáng hôm sau.
Tô Bạch Cẩn vẫn đang nhắm mắt tĩnh dưỡng, tối qua vì quá vui mừng mà cả đêm đều nghĩ về chuyện thể lực tăng lên.
Cô thậm chí còn nghĩ tới chuyện xuống giường đi lại thử, chỉ là sợ đánh động đến người khác nên đành nhịn, không lén dậy giữa đêm.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.
Tô Bạch Cẩn cứ tưởng là Dư Thiến đến, nhưng khi mở mắt ra lại thấy ba mình – Tô Chấn.
“Nhìn con xem, ra cái thể thống gì đây!” Tô Chấn vừa bước vào đã không nhịn được mà mắng một câu.
Tô Bạch Cẩn im lặng, cô đã quen với thái độ của ba mình từ lâu.
Tô Chấn xách theo một túi trái cây, đặt trên tủ đầu giường rồi nói: “Mua cho con đấy.”
Tô Bạch Cẩn liếc nhìn, một người từ trước đến giờ chẳng bao giờ quan tâm chuyện ăn uống khi cô nhập viện, hôm nay sao lại mua trái cây?
“Thế nào, thấy ba mua đồ cho, ngạc nhiên lắm à? Con nói xem, từ nhỏ đến lớn, thứ gì mà không phải do tao bỏ tiền mua! Đúng là giống mẹ mày, chỉ biết phá của!” Tô Chấn càng nói càng bực.
Rõ ràng là con gái mình nuôi từ nhỏ nhưng chẳng gần gũi tí nào, ngoài việc tiêu tiền thì chẳng được việc gì cả!
Mắng một hồi, lại lôi cả mẹ cô, Tống Phi ra chửi chung!
Tô Bạch Cẩn vẫn im lặng.
Khách quan mà nói, lời ông ta nói cũng không sai.
Chỉ là…
Cô nhắm mắt lại, cố dẹp hết những điều khiến mình khó chịu, nhưng giọng mắng của Tô Chấn cứ ong ong bên tai không ngớt.
Ngoài chửi cô thì toàn chửi mẹ cô, chẳng còn gì khác.
Chửi đến mức khát nước, Tô Chấn thấy ở lại càng thêm bực, liền lôi từ túi áo ra một xấp tiền, ném cho cô.
“Cầm lấy! Đây là tiền bồi thường người ta đưa, trừ tiền viện phí và các chi phí lặt vặt, còn lại chẳng bao nhiêu.
Số này mày cứ cầm mà xài, tiền học với tiền sinh hoạt ở đấy hết, sau này đừng tìm tao xin tiền nữa!” Nói xong liền quay người định đi.
Mới ra đến cửa, ông ta còn nói thêm: “Còn nữa… Dạo này tao bận, có chuyện gì ở bệnh viện thì gọi mẹ mày! Cứ để cái con đàn bà đó lo cho mày!”
Rầm!
Cửa phòng bị đóng sầm lại, Tô Chấn bỏ đi.
Tô Bạch Cẩn nhìn xấp tiền trên giường, chắc cũng phải mười ngàn.
Xem như là nhiều thật.
Thật sự… Đã là rất nhiều rồi.
Tô Bạch Cẩn lặng lẽ nằm đó, mắt nhắm, khóe mắt đỏ hoe, gắng hết sức mới không để cảm xúc vỡ òa.
Lúc mở mắt ra, cô tiện tay ném xấp tiền vào không gian lưu trữ.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô cảm thấy có gì đó không ổn trong không gian.
Còn chưa kịp kiểm tra kỹ thì một cơn choáng váng ập tới, Tô Bạch Cẩn lập tức ngất đi.