Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 79: Hiện thực (3)

Trước Sau

break

Dứt lời, Dư Thiến cũng không vội đi tìm người khác mà lại nhìn sang hai người còn lại trong phòng bệnh.

Cô ấy cảm thấy ba mẹ của Bạch Cẩm nhà cô ấy thật không đáng tin, vậy thì chỉ còn cô ấy là có thể bảo vệ cô thôi.

Tuy hai người trong phòng bệnh này thoạt nhìn không giống người xấu, nhưng cô ấy vẫn muốn ở bên cạnh Tô Bạch Cẩn.

Vì Tô Bạch Cẩn muốn ăn chút gì đó nên Tôn Ngạn nâng giường bệnh lên, còn Lâm Vũ thì bưng cháo trắng đặt lên bàn ăn bên giường, còn tận tình mở nắp hộp, nhẹ giọng nói: “Nhiệt độ vừa phải, có thể ăn được rồi.”

“Cảm ơn.” Tô Bạch Cẩn cảm ơn xong liền cầm muỗng ăn từng thìa một.

Tôn Ngạn nhìn cảnh này, luôn cảm thấy mình hình như đã bỏ lỡ chuyện gì đó?

Tuy anh Lâm nhà anh ta bình thường trông nho nhã, nói chuyện tử tế nhưng thực chất lại là một con hồ ly mặt cười, vừa cười vừa tính toán người khác!

Xấu xa hết mức!

Làm gì có chuyện anh ấy dịu dàng, chu đáo như bây giờ?

Chẳng lẽ… Anh Lâm đang có ý đồ với cô Tô?

Ừm, có khả năng lắm!

Phần cháo khá nhiều, Tô Bạch Cẩn ăn hơn nửa bát thì đã no, thấy rất hài lòng, sau đó lại cảm ơn Tôn Ngạn.

Còn Lâm Vũ thấy Tô Bạch Cẩn ăn xong thì lên tiếng: “Cô Tô, có thể nói chuyện riêng một chút không?”

Tôn Ngạn lập tức phản ứng, thấy chưa! Anh ta đã biết con cáo già họ Lâm này không có ý tốt mà!

Trên giường bệnh.

Tô Bạch Cẩn ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ, cô không nghĩ ra Lâm Vũ tìm cô có chuyện gì.

Còn Dư Thiến đứng một bên thì giống như gà mẹ bảo vệ con, lập tức hỏi với giọng không thiện cảm: “Anh muốn nói gì? Không thể nói trước mặt mọi người à?”

“Chuyện riêng tư một chút.” Lâm Vũ mỉm cười đáp, rõ ràng không có ý định nói ra trước mặt người khác.

Đoán chừng là chuyện liên quan đến trò chơi.

Tô Bạch Cẩn quay đầu nhìn Dư Thiến, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Thiến Thiến, họ không phải người xấu đâu, không sao mà… Cậu chẳng nói là nhờ dì Lưu hâm sữa cho tớ sao… Tớ khát lắm rồi.”

Dư Thiến bĩu môi, rõ ràng là không hài lòng, bảo bối nhà cô ấy lại muốn đuổi cô ấy đi.

Cái đứa con gái vô lương tâm này!

“Thôi được… Vậy thì mười phút nhé, mười phút sau tớ quay lại.” Cuối cùng Dư Thiến vẫn nhượng bộ.

Cũng chẳng còn cách nào, bảo bối nhà cô ấy dùng ánh mắt yếu ớt, dịu dàng, trong veo kia nhìn cô ấy, thực sự không đỡ nổi!

Sau khi Dư Thiến rời khỏi phòng bệnh, Tôn Ngạn cũng biết ý mà đi theo ra ngoài.

Chỉ là hai người họ cũng không đi xa, chỉ đứng chờ cách cửa phòng một đoạn ngắn.

Trong phòng bệnh.

Lâm Vũ lại cẩn thận quan sát Tô Bạch Cẩn lần nữa, khẽ cười nói: “Trong trò chơi, dáng vẻ bình thường của cô vẫn xinh đẹp hơn.”

Giọng điệu và thái độ của anh ta bớt đi vẻ khách sáo mà giống như bạn bè cũ gần gũi.

Tô Bạch Cẩn cũng biết mình gầy đến mức biến dạng, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Tôi sẽ cố gắng ăn nhiều hơn.”

“Ừ, dưỡng sức trước đã. Về số tiền bồi thường và chi phí điều trị ở bệnh viện, cô cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Lâm Vũ mỉm cười dịu dàng. “Coi như là đền đáp việc cô nấu mì trong trò chơi.”

Tô Bạch Cẩn cũng mím môi cười: “Vậy cảm ơn anh.”

Nói xong những chuyện đó, Lâm Vũ cũng không vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề: “Tất nhiên, những chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ, còn một việc chính nữa, có lẽ cần phiền cô Tô một chút.”

Tô Bạch Cẩn: “?”

Chỉ thấy Lâm Vũ lấy ra một tấm ảnh, đặt trước mặt Tô Bạch Cẩn. Trong ảnh là một người đàn ông trung niên hơi mập, khuôn mặt trông thật thà, còn nở nụ cười chất phác, nhìn khá dễ mến.

“Đây là…?” Tô Bạch Cẩn ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ.

Lâm Vũ nói: “Sếp của tôi.”

Tô Bạch Cẩn: “???” Sếp?

Thấy Tô Bạch Cẩn nghi hoặc, Lâm Vũ cũng giải thích thẳng: “Ông ấy tên Hùng Chính Nghĩa, là người chỉ biết kiếm tiền, ngoài ra chẳng biết gì cả. Nhưng một tháng trước lại bị kéo vào trò chơi.”

“Vậy…?” Cô vẫn chưa hiểu, Lâm Vũ kể chuyện này với cô để làm gì?

Lâm Vũ cười bất đắc dĩ: “Sếp tôi có ơn với tôi, ông ấy cũng không phải người xấu, nên tôi không hy vọng ông ấy phải chết trong trò chơi. Vì vậy, điều tôi muốn nhờ cô Tô là… Nếu sau này cô có gặp ông ấy trong trò chơi, xin hãy giúp ông ấy một tay.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc