Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 78: Hiện thực (2)

Trước Sau

break

Sáng ngày hôm sau.

Ngoài cửa sổ trời đã sáng rõ, kèm theo chút gió nhẹ, khẽ thổi bay rèm voan trắng bên khung cửa.

Tô Bạch Cẩn nằm trên giường bệnh, mới ngủ được khoảng bốn đến năm tiếng, đầu óc vẫn còn mơ màng, thì đã nghe thấy tiếng người nói chuyện bên tai.

“Các người là ai! Sao lại ở trong phòng bệnh của Bạch Cẩn nhà tôi?”

Là giọng của Dư Thiến, giọng hơi lớn, còn mang theo vẻ cảnh giác.

“Cô gái này đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ đến xem tình hình hồi phục của cô Tô thôi, sẽ không làm gì khác cả.”

Ngữ khí nho nhã lễ độ, hơn phân nửa chính là Lâm Vũ rồi.

“Đúng đấy, cô bé, đừng sợ, bọn anh là người tốt mà, hơn nữa anh còn mang cháo cho cô Tô đây, xem này.”

Là chàng trai tốt bụng kia, hình như tên là Tôn Ngạn?

Tô Bạch Cẩn cố gắng mở mắt, ánh mắt nhạt nhòa nhìn về phía đầu giường, chính là ba người: Dư Thiến, Lâm Vũ và Tôn Ngạn.

Lâm Vũ và Tôn Ngạn hình như đến phòng bệnh trước, vừa hay chạm mặt Dư Thiến vừa bước vào sau.

Dư Thiến rất phản cảm với việc hai người đàn ông lại vào phòng bệnh của bảo bối nhà cô ấy, không lẽ những người này không biết phép tắc nam nữ khác biệt!?

“Tôi không cần biết! Dù sao thì hai người là đàn ông, không được tùy tiện vào phòng bệnh của Bạch Cẩn!” Dư Thiến khoanh tay trước ngực, không khách khí nói.

“Không phải, chúng tôi không có ý gì khác…” Tôn Ngạn muốn giải thích, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chẳng lẽ phải nói rằng bọn họ là bên gây tai nạn, chỉ đến xem nạn nhân thế nào thôi sao.

“Thế thì ý của các người là gì?” Dư Thiến vẫn thấy, bất kể lý do của đối phương là gì, chung quy hai người đàn ông ở trong phòng bệnh của một cô gái là không đúng, đặc biệt là khi Bạch Cẩn còn đang hôn mê.

Tôn Ngạn khó xử gãi đầu, còn định giải thích thêm.

Từ trên giường bệnh liền truyền đến giọng nói khàn khàn yếu ớt của Tô Bạch Cẩn: “Thiến Thiến… tớ đói rồi.”

Phòng bệnh lập tức im bặt.

Ba người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tô Bạch Cẩn trên giường.

Dư Thiến ngẩn ra hai giây, sau đó là mừng rỡ tột độ, vội vàng chạy đến bên giường, nhìn chằm chằm Tô Bạch Cẩn gầy gò đến đáng thương, không nhịn được mà trách mắng.

“Đồ nhóc thối! Gặp lại tớ chỉ biết đòi ăn thôi à! Cậu làm tớ sợ muốn chết đấy, sao lại ngất xỉu đột ngột thế hả…”

Tô Bạch Cẩn nở nụ cười yếu ớt nhợt nhạt, dịu dàng nói: “Xin lỗi mà, ai bảo tớ là bệnh nhân chứ.”

“Cậu còn mặt mũi mà cười!” Dư Thiến vừa nói, khóe mắt liền đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, lại cảm thấy xấu hổ, vội đưa tay lau hai cái, hung dữ nói: “Tớ mặc kệ, sau này không được ngất trước mặt tớ nữa!”

“Ừm, tớ biết rồi.” Tô Bạch Cẩn bất đắc dĩ đáp lời, nhưng trong lòng thì vô cùng phiền muộn, việc vào game đâu phải cô có thể kiểm soát.

Lâm Vũ đứng bên thấy hai người cũng nói gần xong, bèn bước lên một bước, rất lịch sự hỏi: “Cô Tô, cảm thấy trong người thế nào rồi?”

Tô Bạch Cẩn lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ.

Hôm nay anh ta ăn mặc rất trưởng thành, một bộ vest được cắt may tinh tế, tuy vẫn mang dáng vẻ thư sinh, nhưng lại toát lên vài phần chín chắn, đáng tin cậy.

Cô hơi phân vân không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với Lâm Vũ. Dù gì trong game họ cũng xem như là đồng đội vượt ải với nhau, nhưng ở ngoài đời thì chỉ là quen sơ.

Nghĩ mãi, cô cũng chỉ có thể khách sáo đáp: “Ừm, sức khỏe đỡ hơn rồi.”

Lâm Vũ mỉm cười nhẹ: “Vậy thì tốt.” Sau đó nhìn một vòng quanh phòng bệnh, lại hỏi: “Cô ở đây có quen không? Có cần đổi sang phòng tốt hơn không?”

Đổi phòng tốt hơn?

Tôn Ngạn đứng bên cạnh lập tức lộ vẻ mặt như thấy quỷ, nhìn chằm chằm Lâm Vũ, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

Anh Lâm bị gì vậy?

Tự nhiên lại nói đổi phòng?

Phòng này đâu có tệ gì, hơn nữa thái độ của anh Lâm đối với cô Tô, có phải hơi lịch sự quá rồi không?

Tô Bạch Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần đâu, phòng này ở rất tốt rồi.”

Lâm Vũ “ừ” một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa. Dù sao anh ta cũng chỉ đến xem thử tình trạng của Tô Bạch Cẩn sau khi rời khỏi game mà thôi.

Ngược lại, Tôn Ngạn cầm hộp cháo trong tay lên hỏi: “À đúng rồi, cô Tô, tôi mang cháo do vợ tôi nấu tới, nếu cô không ngại thì ăn trước chút nhé?”

“Được… Cảm ơn.” Tô Bạch Cẩn mỉm cười lịch sự, gương mặt tái nhợt hiện lên chút cảm kích.

Ấn tượng của cô về chàng trai này vẫn rất tốt, lại thấy người cũng rất tử tế.

Dư Thiến đứng bên nhìn mấy người trò chuyện, nghĩ rằng Tô Bạch Cẩn đúng là đang đói, cũng không nói thêm gì, không ngăn cản cô ăn đồ của người khác, chỉ lẩm bẩm: “Bạch Cẩn, cậu còn muốn ăn gì nữa không? Tớ bảo dì Lưu nấu cho cậu.”

Dì Lưu là người chăm sóc mà Dư Thiến thuê để lo cho Tô Bạch Cẩn ở bệnh viện.

Tô Bạch Cẩn nghĩ một lát, “Vậy… Tớ muốn uống sữa nóng.”

“Được rồi, để tớ bảo dì Lưu.” Dư Thiến đáp.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc