Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ.
Hai người lại lùi về phòng, đóng cửa rồi cởi áo khoác ra.
Cả người Tô Bạch Cẩn và Lâm Vũ đều đẫm mồ hôi, dù gì thì thời tiết cũng nóng, mà hai người bọn họ cứ phải làm chuyện châm lửa phóng hỏa.
Những việc cần làm coi như đã chuẩn bị đủ cả, kế tiếp chỉ còn lại —— Chờ!
Chờ đến lúc cửa sổ phòng khách không thể trụ nổi nữa, Tô Bạch Cẩn sẽ châm lửa, thiêu rụi cả căn phòng!
Vì trong phòng khách không có ghế ngồi, Lâm Vũ ngồi luôn dưới đất, khẽ lắc đầu cười: “Không ngờ có một ngày tôi lại tự thiêu chính mình.”
Tô Bạch Cẩn trầm mặc, chẳng phải cô cũng vậy sao?
Chỉ là so với chuyện đó, kinh nghiệm trong trò chơi của cô quá ít, cách duy nhất cô nghĩ ra được cũng chỉ có vậy. Nếu cô sớm nhận ra nội dung trò chơi, có lẽ họ đã không phải vật lộn khổ sở như thế để hoàn thành nhiệm vụ.
“Cái đó… Có ai nghĩ đến tôi một chút không… Tôi mỏi mắt quá rồi, nhìn đám ký sinh trùng chi chít này, tôi cảm thấy cái gì cũng thành hình côn trùng hết trơn rồi.” Lục Kiệt rầu rĩ nói.
“Ha, cậu nên mừng thầm đi. Tuy nói là nhiệm vụ sơ cấp, nhưng từ lúc xuất hiện thiết lập phong tỏa thành phố thì độ khó đã rõ ràng đã tăng lên rồi.” Lâm Vũ liếc nhìn cậu ta, “Nên… cậu sống được đến giờ, cũng không dễ dàng gì đâu.”
“Phong tỏa thành phố?” Lục Kiệt hơi mơ hồ, không hiểu Lâm Vũ đang nói gì.
Nhưng Tô Bạch Cẩn lại giơ cổ tay lên, liếc nhìn bảng hệ thống, số người sống sót chỉ còn chưa đến hai mươi.
Một nhiệm vụ sơ cấp thôi, vậy mà tỷ lệ sống sót lại chưa đến một phần mười. Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ lần trước, người sống cũng chỉ có ba.
Có thể nói rằng hai nhiệm vụ sơ cấp liên tiếp của cô đều có độ khó rất cao, tỷ lệ sống sót cực thấp.
Đây là vì vận khí của cô quá kém sao?
Thời gian đếm ngược của trò chơi, chỉ còn lại ba tiếng.
Phần bị cắn thủng ở bên cửa sổ càng lúc càng lớn, hơn chục con ký sinh trùng liên tục trườn vào trong qua khe hở.
Vì cạnh cửa sổ bị gặm nhấm, cả cửa sổ bắt đầu lung lay như sắp đổ.
“Không trụ nổi nữa rồi!” Lục Kiệt cuống quýt nói.
Không chờ thêm nữa.
Tô Bạch Cẩn và Lâm Vũ lập tức mở cửa phòng, châm lửa đốt luôn hành lang bên ngoài lẫn ba phòng ngủ trong nhà!
Lửa bùng lên dữ dội.
Như vậy, nơi họ cần tập trung phòng thủ chính là khung cửa sổ trong phòng khách.
Ngay sau đó, Tô Bạch Cẩn bước đến bên cửa sổ, mồi lửa châm vào đống củi bên dưới, cả phòng khách lập tức bùng lên một vòng lửa bao quanh.
Giữa phòng khách là một chiếc thuyền phao bơm hơi, bên trong đặt vài thùng nước khoáng, loại dành cho cả nhà dùng, dung tích rất lớn!
Tô Bạch Cẩn, Lâm Vũ và Lục Kiệt đều lùi về thuyền phao, lặng lẽ nhìn vòng lửa quanh căn phòng.
Bây giờ, việc duy nhất họ có thể làm là duy trì ngọn lửa không tắt, tiếp tục thiêu chết đám ký sinh trùng muốn trườn vào qua cửa sổ!
Lục Kiệt nhìn mấy con ký sinh trùng chật vật trườn vào trong, vừa chạm đất đã rơi ngay vào đống lửa rồi hóa thành tro, liền phấn khích reo lên: “Sớm nên làm thế này rồi! Lúc nãy tôi đứng đốt ở cửa sổ cả tiếng đồng hồ, mệt muốn chết luôn á!”
“Đừng vội mừng.” Lâm Vũ nói.
Lục Kiệt nhíu mày: “Sao thế? Chẳng lẽ còn biến cố gì nữa?”
Tô Bạch Cẩn mím môi: “Không có biến cố đâu… nhưng lát nữa cậu sẽ hiểu.”
Lục Kiệt nhìn hai người đầy khó hiểu, thời điểm này rồi mà còn giấu giấu giếm giếm với cậu ta?
Chậc, thật chẳng hiểu nổi.
Nhưng chỉ nửa tiếng sau, Lục Kiệt bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cả người nóng bức cực độ, khát đến phát điên.
“Mẹ nó tôi sắp thành thịt nướng luôn rồi này!” Lục Kiệt oán thán.
“Ha.” Lâm Vũ cười khẽ một tiếng: “Giờ cậu mới phát hiện à?”
“…” Lục Kiệt câm nín, lại nhìn sang Tô Bạch Cẩn với vẻ bất lực: “Chị Cẩn… cho em uống chút nước được không? Hoặc té chút nước cũng được, nóng chết em rồi!”
Tô Bạch Cẩn gật đầu nhàn nhạt: “Tự ước lượng lượng nước đi. Chúng ta còn hai tiếng nữa…”
——Rắc!
Bỗng nhiên, một tiếng kính vỡ vang lên, cả ba lập tức nhìn về phía cửa sổ!
Chỉ thấy kính cửa sổ phòng khách đã bắt đầu nứt vỡ, mà đám ký sinh trùng bên ngoài thì đang liều mạng trườn vào!
“Sắp tràn vô rồi! Mẹ ơi ghê quá!” Lục Kiệt la toáng lên.
Lâm Vũ vội nói: “Tăng cường củi dưới cửa sổ!”
Tô Bạch Cẩn đã nhanh tay ném thêm củi vào, còn tiện tay ném luôn một chai rượu!
Rắc rắc rắc!
Ầm!
Xèo xèo xèo…
Cửa kính vỡ tan tành!
Ký sinh trùng bên ngoài như đàn châu chấu vỡ tổ, ùn ùn kéo vào trong. Dù trong phòng đầy mùi thuốc sát trùng và lửa cháy khiến chúng sợ hãi, nhưng hơi thở người sống lại là món ngon nhất mà chúng khao khát!
“Cháy chết hết đi lũ ghê tởm này!” Lục Kiệt lại ném thêm củi vào lửa.
Vô số ký sinh trùng bị thiêu rụi trong lửa, nhưng bên ngoài vẫn tiếp tục trườn vào, chen chúc dày đặc.
Số lượng nhiều đến mức vượt xa tưởng tượng. Lâm Vũ lập tức dùng luôn súng phun lửa quân dụng, gia tăng ngọn lửa thiêu rụi đám sinh vật kia.
Tô Bạch Cẩn nuốt khan, làm ngọn lửa cháy mạnh hơn quả thực có thể diệt được côn trùng nhưng họ cũng bắt đầu thiếu nước nghiêm trọng, hơn nữa nhiệt độ trong phòng gần như không thể chịu nổi!
Nóng quá!
Nhiệt độ cao liên tục quả thực khiến người ta không thể chịu nổi.
Lục Kiệt tiếp tục trông lửa, Lâm Vũ phun lửa không ngừng, còn Tô Bạch Cẩn bắt đầu vặn nắp những thùng nước khoáng trên thuyền, đổ hai thùng lớn vào trong thuyền.
Sau đó lấy thêm vài chai nhỏ chuẩn bị dùng để uống.
“Nóng chết đi được…” Lục Kiệt thấy vậy lập tức không khách sáo cầm lấy một chai, tu ừng ực, còn không quên nhìn Tô Bạch Cẩn: “Có chị Cẩn ở đây, thật là tốt!”
Tô Bạch Cẩn: “…”
Lâm Vũ cũng sắp không chịu nổi nữa, cầm một chai nước hất thẳng lên người, quần áo ướt sũng, nhưng đã mát hơn rất nhiều!
Tô Bạch Cẩn cũng hắt ít nước lên người, uống mấy ngụm, rồi im lặng chịu đựng cái nóng kinh khủng.
Ngọn lửa cực lớn.
Liên tục thiêu chết đám ký sinh trùng trườn vào, ở góc tường đã tích lại một lớp tro trắng dày cộp.
Thời gian trôi qua.
Tô Bạch Cẩn, Lâm Vũ và Lục Kiệt đều đeo mặt nạ chống độc, lửa lớn sinh ra nhiều khí độc, chỉ trông chờ vào cửa sổ thông gió vẫn rất ngột ngạt khó thở.
Nhiệt độ cao kéo dài liên tục, không khí vẩn đục khiến ba người mệt mỏi cực độ. Dù có hắt nước lên người thì nước cũng nhanh chóng bốc hơi, chưa bao lâu lại khô cong, cảm giác còn nóng hơn lúc đầu!
“Tôi chịu hết nổi rồi…” Lục Kiệt bị thiêu đến choáng váng, cảm thấy thế này chẳng khác nào tra tấn người.
Lâm Vũ ngẩng đầu uống một ngụm lớn nước, ánh mắt vẫn không rời khỏi cửa sổ. Dù là anh ta, trong biển lửa này cũng gần như chịu không nổi.
Tô Bạch Cẩn đầu óc choáng váng, ngồi yên lặng trên thuyền, nhìn ngọn lửa phía trước, cô nóng đến mức có cảm giác như mình sắp bị nướng chín luôn rồi.
Nhưng so với việc bị ký sinh trùng bên ngoài cắn chết thì bị nóng chết có vẻ… Cũng không dễ chịu là mấy.
Cả ba người đều ngồi lặng lẽ trên thuyền như mất hồn, Lục Kiệt đã không chịu nổi từ lâu, ngã vật xuống, ngâm mình trong dòng nước ấm.
Thực sự không muốn nhúc nhích nữa, dù cho có bị nước này nấu chín thì cậu ta cũng nóng đến mức chẳng buồn động đậy nữa rồi.
Lâm Vũ vẫn cố gắng cầm cự, chăm chú nhìn ngọn lửa, đảm bảo lửa trong phòng không tắt. Nếu không, tất cả những đau khổ bọn họ phải chịu, coi như uổng phí!
Tô Bạch Cẩn chỉ có thể cố giữ vững, không ngừng lấy nước từ không gian ra, tiếp tục đổ vào trong thuyền, liên tục tự nhủ với bản thân, mình chỉ đang tắm hơi, ngâm nước nóng thôi mà.
Chỉ cần nghĩ như vậy, cô cảm thấy mình vẫn có thể chịu đựng được!
Không biết đã qua bao lâu.
—— Tinh.
Âm thanh máy móc của hệ thống bỗng vang lên trong đầu Tô Bạch Cẩn, cô lập tức tỉnh táo lại.
“Chúc mừng người chơi 649040, đã hoàn thành nhiệm vụ trò chơi “Bệnh biến”.
Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ lần này: 10 điểm.
Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 9 điểm.
Tổng cộng: 19 điểm.
Trò chơi lần này đã kết thúc, chúc bạn chơi game vui vẻ!”
Lực kéo sau đó ập đến, Tô Bạch Cẩn chỉ cảm thấy một trận choáng váng.
Lửa, ký sinh trùng, tất cả đều biến mất.
Tô Bạch Cẩn ngơ ngác chớp mắt, đưa mắt nhìn quanh, cô đã trở về phòng bệnh đơn của mình, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối sầm.
Cô đã quay lại hiện thực rồi!