Mãi đến chiều.
Cả phòng khách đã được họ dọn sạch, bốn bức tường xung quanh đều được chất đầy củi lửa.
Tô Bạch Cẩn thấy vậy, bèn lấy từ không gian lưu trữ ra loại dung dịch khử trùng có nồng độ cồn cao, rưới lên khu vực quanh cửa sổ và chân tường.
Làm vậy để tăng khả năng bắt lửa, giúp ngọn lửa bùng lên nhanh hơn.
Xong xuôi, cô lại lấy từ không gian ra một chiếc thuyền phao, đặt giữa trung tâm phòng khách.
Đang định bơm hơi cho thuyền phao thì chợt nghe thấy tiếng hốt hoảng của Lục Kiệt: “Chị Cẩn, anh Lâm Vũ! Mau lên, đám côn trùng kia đã đục thủng được một mảng lớn rồi, sắp chui vào được rồi!”
Tô Bạch Cẩn hơi nhíu mày, nâng cổ tay lên xem bảng hệ thống, nhiệm vụ hiển thị vẫn còn năm tiếng đồng hồ, số người sống sót vẫn còn hơn phân nửa.
Sống chết của người khác, cô không mấy bận tâm, điều cô chú ý là thời gian, vẫn còn năm tiếng.
Quá dài.
Nếu lũ ký sinh trùng xông vào lúc này, không cần đến mười phút, ba người bọn họ sẽ bị cắn chết sạch, đến xương cũng chẳng còn.
Vậy nên ít nhất phải cầm cự được hai, ba tiếng nữa, nếu không thì dù có thực hiện phương án kia, kết cục cũng vẫn là chết.
Không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, Tô Bạch Cẩn ném bật lửa trong không gian cho Lục Kiệt, nghiêm túc dặn: “Canh chừng cửa sổ, nếu có con nào chui vào thì thiêu chết nó! Nhưng nhớ kỹ, đừng đốt đống củi dưới cửa sổ.”
Dứt lời, cô không để ý gì đến Lục Kiệt nữa mà vội vã tăng tốc bơm hơi cho thuyền phao.
Cô vẫn còn nhiều việc phải chuẩn bị!
Lục Kiệt nhìn bật lửa trong tay, lại nhìn ra đám ký sinh trùng dày đặc ngoài cửa sổ, sắc mặt tái đi, trong lòng căng thẳng vô cùng, nhưng chỉ có thể cắn răng cầm cự!
Thời gian từng chút trôi qua.
Đồng hồ đếm ngược trong trò chơi còn bốn tiếng.
Lục Kiệt đứng canh trước cửa sổ, thỉnh thoảng có một con ký sinh trùng chui vào, cậu ta liền lập tức thiêu cháy nó, trông như đang chơi game ấy!
Trong khi đó, Tô Bạch Cẩn và Lâm Vũ đã chuẩn bị xong mọi thứ trong nhà, mặc áo khoác dài và đội mũ bảo hiểm, chuẩn bị ra ngoài.
“Chị Cẩn, anh em Lâm Vũ, hai người nhớ cẩn thận đấy!” Lục Kiệt lại thiêu chết một con ký sinh trùng, lo lắng nhắc nhở.
Lâm Vũ đeo súng phun lửa quân dụng trên lưng, phất tay ra hiệu đã hiểu.
Còn Tô Bạch Cẩn lại bình tĩnh, khuôn mặt trắng trẻo mang theo nét nghiêm túc, sau khi trao đổi ánh mắt với Lâm Vũ, liền lập tức mở cửa chính!
Oanh ——!
Gương mặt tuấn tú phía sau mũ bảo hiểm của Lâm Vũ lạnh lùng, cầm súng phun lửa chĩa thẳng ra ngoài cửa, phun lửa dữ dội!
Hàng trăm con ký sinh trùng ngoài cửa ngay lập tức hóa thành một mảnh tro trắng.
Hai người lập tức lao ra ngoài, số lượng ký sinh trùng trong hành lang vẫn chưa nhiều, ít nhất so với hàng vạn con ở bên ngoài tòa nhà thì vài trăm con này vẫn còn có thể ứng phó.
Lâm Vũ phụ trách phun lửa đại trà phía trước, còn Tô Bạch Cẩn yểm trợ phía sau, thiêu chết những con bị sót lại.
Hai người phối hợp khá ăn ý, họ đi đến trước cửa căn hộ đối diện, Tô Bạch Cẩn gõ cửa thử, nhưng không ai trả lời.
Thế là hai người lập tức đổi hướng, tiến về phía thang máy.
Do căn hộ của Lâm Vũ nằm trong khu cao cấp, mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, đối diện thang máy là cầu thang bộ.
Đây là lối thoát hiểm được đánh dấu màu xanh, nhưng lần này Tô Bạch Cẩn định phong tỏa hoàn toàn nó.
Cửa thang bộ đang đóng.
Nói ra thì chính là khi hai người họ quay về, đã chủ động đóng lại cửa này.
Nhưng cửa vẫn có khe hở, và thỉnh thoảng có vài con ký sinh trùng chui qua.
Tô Bạch Cẩn lập tức lấy thêm củi khô từ trong không gian, để duy trì ngọn lửa liên tục, cô còn tháo cả giá sách và giường gỗ trong phòng khách để đốt.
Thật ra với kích thước không gian của cô, những vật đó hoàn toàn có thể mang cả về mà không cần tháo.
Chỉ là cô cảm thấy không cần thiết phải để lộ quy mô không gian vào lúc này, dù sao cô cũng không thích gây chú ý, không muốn phiền phức tìm đến cửa.
Sau khi chất gỗ đầy hành lang, Tô Bạch Cẩn lại lấy một đống nước sát trùng có nồng độ cồn cực cao từ không gian ra, loại này dễ cháy, rất thuận tiện cho việc phóng hỏa.