Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 62: Bệnh biến (24)

Trước Sau

break

Buổi tối, phòng khách sáng đèn.

Lâm Vũ đã chuẩn bị một số dụng cụ y tế.

Thân phận của anh ta vốn là bác sĩ, trong phòng cũng có nhiều vật dụng y tế, thật tiện lợi cho việc lấy ký sinh trùng ra.

Dao phẫu thuật, cồn, dung dịch sát khuẩn, và cả lọ thủy tinh.

Ngay cả băng gạc và thuốc kháng viêm, mọi thứ đều rất đầy đủ.

Tô Bạch Cẩn ngồi im lặng trong phòng khách, trong khi Lục Kiệt đi theo Lâm Vũ vào phòng, có lẽ là để kiểm tra trên cơ thể có bao nhiêu mụn đỏ, và ở vị trí nào.

Họ phải đảm bảo lấy hết tất cả trứng ký sinh trùng ra.

Chẳng bao lâu sau, hai người bước ra khỏi phòng, Lâm Vũ sắc mặt bình thản, còn Lục Kiệt thì biểu cảm không được tự nhiên thấy rõ.

“?” Tô Bạch Cẩn hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Lục Kiệt phất tay, “Không có gì, chỉ cần lấy mấy cái ở thắt lưng ra là không sao rồi.” Nói xong liền ngồi xuống ghế sofa.

“Ừ.” Tô Bạch Cẩn gật đầu.

Lâm Vũ đi đến bàn ăn, vừa thắp sáng đèn cồn, vừa sát khuẩn dao phẫu thuật, nhìn dáng vẻ kia là tính tự mình làm.

Tiếp theo, anh ta bôi dung dịch sát khuẩn xung quanh mụn đỏ ở thắt lưng, rồi cầm dao phẫu thuật đã sát khuẩn, không chút do dự trực tiếp rạch da mình!

“Ôi —— là một người sói!” Lục Kiệt nằm trên gối sofa, cùng Tô Bạch Cẩn nhìn Lâm Vũ, không nhịn được mà kêu lên.

Dù sao thì nếu là cậu ta, cậu ta cũng không dám ác với bản thân như vậy!

Tô Bạch Cẩn nhìn cũng thấy hơi rùng mình, nhưng vẫn phải cố gắng thích nghi, dù sao ở trong trò chơi thêm một ngày, sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc với những cảnh máu me này.

Phía bên kia, da thịt ở thắt lưng Lâm Vũ bị rạch ra, bất ngờ là máu chảy không nhiều, sau đó anh lại lấy ra một thứ giống như cốc giác hơi, áp vào vết thương của mình, hơi hút ra!

Một tiếng “bốp”!

Ngay lập tức, máu và một khối vật thể màu da bị hút ra, sau đó cho nó vào lọ thủy tinh rồi niêm phong lại, nhìn qua có lẽ là trứng của một loại ký sinh trùng!

Lâm Vũ nhìn trứng ký sinh trùng, sắc mặt có chút tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm trán, dù sao thì tự động dao với bản thân cũng không phải là chuyện dễ chịu gì.

Ngay sau đó, anh lại hút liên tiếp năm lần, cuối cùng cũng lấy hết tất cả trứng ký sinh trùng trong mụn đỏ ra.

Lâm Vũ thở gấp, mệt mỏi ngồi trên ghế, vết thương ở thắt lưng vẫn chảy máu, anh ta vốn định băng bó, nhưng chỉ cần khẽ động một chút là sẽ kéo phải vết thương, đau đến mức anh ta phải nghiến răng không ngừng. 

Lục Kiệt không chịu nổi, lập tức đứng dậy đi tới, “Hừ, cậy mạnh cái gì! Chịu tội vẫn là bản thân mình, tránh ra, tôi bôi thuốc băng bó cho anh.”

Lục Kiệt tuy ngoài miệng thì hùng hổ nhưng trong ánh mắt lại có thêm vài phần bội phục.

Lâm Vũ nhìn cậu ta một cái, thấp giọng nói một câu, “Cảm ơn.”

Lục Kiệt bĩu môi, “Anh đừng cảm ơn sớm quá, tôi băng bó không giỏi đâu, nếu làm đau anh thì đừng trách tôi!”

“Được.” Lâm Vũ nhắm mắt đáp lại.

Trên sofa, Tô Bạch Cẩn cũng lấy lại tinh thần.

Cô rất bội phục sự tàn nhẫn của Lâm Vũ, nếu là cô, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi cơn đau.

Thấy hai người bận rộn băng bó vết thương, nghĩ rằng cũng đã muộn, cô quyết định đứng dậy đi về phía nhà bếp.

Hiện giờ cô chỉ có thể làm bữa tối cho hai người họ.

Cô nhìn vào đống đồ ăn trong không gian, còn rất nhiều, nhưng phần lớn là mì, có một ít rau và các nguyên liệu khác.

Ban đầu định nấu ăn trong khu chung cư cũ nhưng bị kẹt ở đây nên vẫn chưa xuống bếp.

Tô Bạch Cẩn lấy một ít mì sợi, rồi lấy ra một ít rau mà cô đã mua cách đây một tuần, bất ngờ là rau vẫn giữ được độ tươi ngon.

Xem ra sau này nếu mua sắm thì có thể mua thêm một vài thực phẩm tươi mới.

Sau khi đun sôi nước, cô thích cho rau vào trước, sau đó cho mỡ heo, muối, đun khoảng ba mươi giây thì cho mì và trứng vào cùng.

Trứng trong nước dùng khuấy thành trứng hoa, nấu chín cùng mì, thêm một chút gia vị gà, rồi thêm một ít muối là được.

Khi cô làm xong ba bát mì, trong phòng khách, vết thương của Lâm Vũ cũng đã được băng bó xong.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc