Nơi ở của Lâm Vũ là một khu chung cư cao cấp.
Nằm ở tầng hai mươi sáu, không quá cao nhưng cũng không thấp, vị trí khá ổn, căn chung cư là kiểu ba phòng ngủ một phòng khách đơn giản.
Tô Bạch Cẩn nhìn qua vài lần, rồi đi về phía cửa sổ phòng khách, tầm nhìn khá ổn, còn có thể nhìn thấy trung tâm thương mại mà họ đã tới trước đó.
Có khả năng Lâm Vũ đã nhìn thấy họ từ cửa sổ nên mới lái xe máy đến tìm họ.
Dĩ nhiên, chỉ có hai lý do khiến anh ta tới tim bọn họ.
Một là, xác nhận cô và Lục Kiệt có phải là người chơi mới không.
Hai là, bộ đồ chống côn trùng trên người cô và Lục Kiệt rõ ràng cho thấy họ đã biết điều gì đó. Nếu không, cả thành phố này đều đang lan truyền về “dị ứng virus”, tại sao hai người họ lại mặc đồ chống côn trùng? Rõ ràng là thông báo cho người khác rằng nội dung trò chơi lần này không giống như trước.
Tô Bạch Cẩn lén lút quan sát Lâm Vũ, nhưng không ngờ, đối phương cũng đang nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, Tô Bạch Cẩn có chút xấu hổ, vội vàng rời mắt, còn Lâm Vũ lại rất bình tĩnh mỉm cười.
Lục Kiệt không có nhiều tâm tư như vậy, cảm thấy cuối cùng cũng tìm được chỗ nghỉ chân, hơn nữa môi trường trông cũng khá ổn, liền ngồi xuống sofa, cảm thán về cuộc đời.
“Ôi, cuộc đời chính là lúc lên lúc xuống, vốn tưởng là sẽ gặp thời, đi tới thế giới khác sẽ bắt đầu một cuộc đời của nam chính, kết quả lại là một trò chơi ghê tởm như vậy!”
Lâm Vũ tiếp lời, “Haha, cậu Lục là người chơi mới sao?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ còn có người chơi cũ sao?” Lục Kiệt ngạc nhiên.
Lâm Vũ liếc nhìn Tô Bạch Cẩn, rồi cười nói, “Vậy thì vận may của cậu Lục cũng không tệ lắm.”
“Không tệ? Thế nào là không tệ, phải vào cái khỉ gió trò chơi này thì vận may còn có thể tốt đến đâu được?” Lục Kiệt thở dài bất lực, rõ ràng trước đây vận may của cậu ta luôn khá tốt, nhưng sao lại rơi vào trò chơi kỳ quái này?
Cậu ta hoàn toàn không nhận ra được hàm ý khác ẩn sau lời Lâm Vũ.
Phía bên kia.
Tô Bạch Cẩn biết Lâm Vũ đang nói đến cái gì, chẳng qua là mấy thứ trong không gian của người chơi mới, người chơi mới cũng chỉ là con mồi trong mắt người chơi cũ mà thôi.
Gặp phải người chơi cũ tốt thì nhiều nhất cũng chỉ bị lừa mất đồ, còn nếu gặp phải người chơi cũ không tốt, thì chuyện giết người cướp của cũng không phải là không thể xảy ra.
Vì vậy, Lục Kiệt thật sự khá là may mắn.
Ba người nghỉ ngơi một lúc.
Lâm Vũ liền mở đầu câu chuyện, đây cũng là lý do anh ta đưa Tô Bạch Cẩn và Lục Kiệt về, “Cô Tô, nếu được thì cô có thể cho cậu Lục biết trong không gian của cậu ấy có những thứ gì không?”
Tô Bạch Cẩn không giấu diếm, “Nước sát trùng, đồ chống côn trùng, và bình phun lửa quân sự cùng với thức ăn, chỉ có vậy thôi.”
“Đồ chống côn trùng? Bình phun lửa quân sự?” Lâm Vũ hơi suy nghĩ, “Ý cô là, lần này không phải bệnh truyền nhiễm? Mà là…”
“Ký sinh trùng.” Tô Bạch Cẩn trực tiếp đáp.
Sau đó liền lấy ra từ trong không gian con nhện đỏ vừa mới bắt được cách đây nửa tiếng. So với gọi nó là nhện, thì nó càng giống một loài côn trùng thường thấy trên mặt sông, tên là con bọ nước (min) – có sáu cái chân dài và mảnh.
Con bọ nước trong lọ thủy tinh cứ dính sát vào thành lọ, không ngừng vặn vẹo mấy cái chân dài mảnh. Vì vẫn còn là thân mềm, nên trông giống như những sợi râu dài vậy.
Lâm Vũ nhìn thấy thứ này, sắc mặt liền trở nên khó coi, Tô Bạch Cẩn cũng nhận ra.
“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
Lâm Vũ lắc đầu, sau đó dường như đang phân vân điều gì đó, cuối cùng bắt đầu kéo nút áo sơ mi trên người ra.
Lục Kiệt ngồi trên sofa, ngạc nhiên vội vàng ngăn lại, “Bác sĩ Lâm! Anh đang làm gì vậy!?”
Lâm Vũ dừng lại, “Đừng căng thẳng, tôi không có ý đó.”
Chỉ thấy Lâm Vũ mở hết tất cả các nút, lộ ra thân hình trắng trẻo cường tráng, nhưng ở bên hông lại có vài điểm đỏ.
“Anh… anh bị nhiễm rồi?” Lục Kiệt không thể tin nổi nhìn mà anh ta.
Ngay sau đó, cậu ta lại nhớ đến căn bệnh này sẽ lây nhiễm, mà người trước mắt này rõ ràng đã bị nhiễm bệnh mà lại còn đến tìm cậu ta với Tô Bạch Cẩn, rõ ràng là có ý đồ xấu!
Lục Kiệt tức giận đứng dậy, còn kéo Tô Bạch Cẩn, chuẩn bị cùng nhau rời đi, “Chị Cẩn, chúng ta đi thôi! Người này thật quá đáng.”
Lâm Vũ vội vàng ngăn lại, “Đừng sợ, tôi đã nghiên cứu rồi, cái này sẽ không lây nhiễm cho người.”
Lục Kiệt tỏ vẻ không tin, “Tôi nhổ vào! Anh là kẻ lừa đảo, anh nói không lây nhiễm thì là không lây nhiễm à, ai dám tin chứ?”
Tô Bạch Cẩn suy nghĩ một chút, “Có lẽ anh ấy nói thật.”
Lục Kiệt phân vân, “Chị Cẩn, chị còn bênh vực anh ta, nhìn xem, anh ta vốn đã mắc bệnh, không cách ly thì thôi, còn cố tình tìm đến chúng ta.”
Nói đến đây, Lục Kiệt tuyệt vọng ôm đầu nói, “Xong rồi xong rồi xong rồi! Em vừa mới ngồi xe của anh ta, còn ôm eo anh ta nữa, có lẽ em cũng bị nhiễm rồi! Trời ơi, em sắp chết rồi.”
“Chị Cẩn, chị đi đi, có lẽ em cũng bị nhiễm bệnh rồi, giờ chỉ còn lại chị thôi, chị đừng để bị nhiễm bệnh.” Lục Kiệt mặt mày buồn bã.
Tô Bạch Cẩn đầy vạch đen, “Cậu, cậu bình tĩnh lại.”
Nhưng Lục Kiệt vẫn cảm thấy mình có thể đã bị nhiễm bệnh, không còn sống được bao lâu nữa.
Tô Bạch Cẩn không để ý đến Lục Kiệt, nhìn về phía Lâm Vũ nói, “Nếu anh đã cho chúng tôi xem cái này thì chắc hẳn là có ý định gì đó, đúng không?”
Cô đã nói với Lâm Vũ là ký sinh trùng, nên sẽ không tồn tại tình huống phát tán bệnh truyền nhiễm.
Chỉ là nếu con ký sinh trùng đó ở trong cơ thể của Lâm Vũ, được nuôi cho béo tốt rồi phá vỡ da thịt mà chui ra ngoài, thì lại là chuyện khác.
Lâm Vũ cũng biết tình huống của mình, “Tôi đã rời bệnh viện được sáu ngày, cũng đã làm thử nghiệm, xác định bệnh này hoàn toàn không lây nhiễm cho người, cũng đã tìm hiểu cách lây truyền của nó, nhưng… chỉ là không nghĩ tới nó là ký sinh trùng.”
Tô Bạch Cẩn nghi hoặc, “Vậy anh làm sao lại bị nhiễm?”
“Trên phố.” Lâm Vũ thản nhiên nói, “Trong một hai ngày qua, có nhiều người bệnh cứ đi lang thang trên phố, hoặc tiếp xúc với người bình thường. Tôi muốn điều tra một số thứ, sáng nay gặp họ, nên đã đi theo một đoạn, kết quả là khi trở về, trên người tôi bắt đầu nổi mụn đỏ.”
“Vậy anh định làm gì?” Cô hỏi.
“Lấy ra.” Lâm Vũ trả lời thẳng thừng.
Tâm trạng của Tô Bạch Cẩn bỗng trở nên phức tạp, muốn lấy ký sinh trùng ra không dễ, nhất định phải rạch da.
“Vậy anh… Đã nghĩ ra cách lấy chưa?” Tô Bạch Cẩn lại hỏi.
Lâm Vũ gật đầu, rồi nhìn về phía Lục Kiệt đang phàn nàn đứng cạnh tường, “Có thể cần sự giúp đỡ của cậu Lục.”
Tô Bạch Cẩn không nói gì, suy nghĩ về chuyện này, nếu đã tìm Lục Kiệt giúp đỡ thì cô cũng không tiện chen vào, nên nói, “Vậy anh, bàn với cậu ấy đi.”
Chuyện này chỉ có thể để Lục Kiệt tự quyết định.
Vì Lâm Vũ muốn nói chuyện với Lục Kiệt nên Tô Bạch Cẩn khéo léo tránh đi, tạo không gian cho hai người nói chuyện.
Cô nghĩ, nếu Lục Kiệt không muốn, cô sẽ cùng Lục Kiệt rời đi, dù sao cũng có thể ở lại rạp chiếu phim.
Đợi vài ngày sau nhiệm vụ, rồi tìm nơi khác đặt chân.
Nghĩ nghĩ, Tô Bạch Cẩn chọn một phòng khách, tự mình vào trong, chờ đợi kết quả thảo luận bên ngoài.
Trong phòng khách, chỉ còn lại Lâm Vũ và Lục Kiệt.
Tô Bạch Cẩn vừa đóng cửa phòng thì nghe thấy ở bên ngoài, Lục Kiệt đang ồn ào đòi đi, không muốn giúp gì cả.
Giọng Lục Kiệt rất lớn, liên tục phàn nàn về sự giấu giếm của Lâm Vũ, trong khi Lâm Vũ dường như đang nhỏ giọng nói gì đó.
Chưa đến mười phút, bên ngoài bỗng im lặng, cũng không nghe thấy tiếng từ chối của Lục Kiệt.
Đã đồng ý rồi sao?
Tô Bạch Cẩn im lặng chờ đợi, cho đến khi Lâm Vũ đến gõ cửa, cô mới mở cửa lại.
“Đã bàn xong chưa?”
“Ừ, cậu Lục đồng ý rồi.”
Tô Bạch Cẩn nhìn Lục Kiệt với vẻ ngạc nhiên, chỉ thấy sắc mặt Lục Kiệt hơi đỏ, còn có vẻ khó chịu.
Không biết Lâm Vũ nói gì mà khiến Lục Kiệt đồng ý?
“Cậu có sao không?” Tô Bạch Cẩn đi đến hỏi Lục Kiệt.
Lục Kiệt ngay lập tức có vẻ khó chịu, “Em… Chị nói xem sao em lại xui xẻo như vậy chứ, gặp phải chuyện này!”
Tô Bạch Cẩn, ừ?
Nhưng Lục Kiệt phàn nàn thì phàn nàn, vẫn không nhắc đến Lâm Vũ đã nói gì với cậu ta.