“Wow, mì của chị Cẩn nấu ngon thật đó.”
Lục Kiệt ăn mì từng miếng lớn, mà vẫn không quên khen ngợi Tô Bạch Cẩn một phen.
Lâm Vũ nhìn bát mì trên bàn, nước dùng thanh đạm nhưng lại rất ngon, “Cảm ơn, cô Tô.”
Tô Bạch Cẩn vẫn chưa quen với cảnh bị người khác khen ngợi và cảm ơn như vậy, vì dù sao thì cô đã một thân một mình rất lâu rồi.
“Ừm.” Cô cúi đầu ăn mì, nhẹ nhàng đáp lại.
Nhưng dáng vẻ này của cô trong mắt Lục Kiệt chính là…
Chị Cẩn thật lạnh lùng, người thì thông minh đáng tin cậy, làm việc còn khiêm tốn như vậy, thật hiếm thấy.
Ba người ăn mì xong.
Chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, vừa lúc ở đây có ba phòng, ba người cũng không cần chen chúc với nhau.
Chỉ là trước khi đi ngủ, Tô Bạch Cẩn lại lấy ra chai đựng ký sinh trùng, nghiên cứu một lúc.
Cô muốn xác định xem, cái này có thật sự sợ lửa không.
Lâm Vũ có cùng suy nghĩ với cô, cũng lấy ra năm chai trứng ký sinh trùng, nhìn dáng vẻ là cũng có ý định nghiên cứu một phen.
Lục Kiệt có chút không chịu nổi hai người này, “Hai người nghiên cứu đi, em đi ngủ đây.”
Tô Bạch Cẩn với Lâm Vũ đều không đáp lại cậu ta.
Lục Kiệt chỉ có thể bĩu môi, lầm bầm quay về phòng.
Trong phòng khách.
Tô Bạch Cẩn nhìn chai ký sinh trùng, có lẽ do thiếu máu nuôi dưỡng nên trông nó có vẻ uể oải.
Cô từ từ mở nắp chai, chỉ để lại một khe hở, trước tiên thử nhỏ vài giọt nước, rõ ràng ký sinh trùng vẫn khá thích, sau đó lại xịt một chút dung dịch sát trùng.
Chỉ thấy ký sinh trùng rất bài xích, thu hết chân lại thành một đống.
Sau đó cô thử xịt thuốc diệt côn trùng, ký sinh trùng vẫn rất bài xích, nhưng chúng chỉ bài xích thôi, không thể lấy mạng nó.
Cuối cùng Tô Bạch Cẩn lấy ra một chiếc bật lửa, là một vật kim loại dài, đầu nhọn phun lửa, vừa đủ để đưa vào trong chai để làm thí nghiệm.
Khi bật lửa phun ra ngọn lửa, con ký sinh trùng lập tức phản ứng, trở nên hung dữ, những chiếc chân dài của nó giơ lên như móng vuốt, cố gắng bám sát vào chai kính để thoát khỏi.
Tô Bạch Cẩn bị dọa một phen, vội vàng đưa ngọn lửa lại gần, sợ ký sinh trùng chạy ra ngoài thì không hay.
Xì xì xì…
Ký sinh trùng dưới ngọn lửa, giống như tờ giấy bị cháy, cuối cùng hóa thành một đống bột đen trắng.
Quả nhiên lửa là khắc tinh của nó.
Sau khi làm thí nghiệm xong, Tô Bạch Cẩn nhìn về phía Lâm Vũ, vì trong tay anh ta là trứng ký sinh trùng, mặc dù nó có động đậy nhưng không chạy lung tung.
Lâm Vũ trực tiếp dùng nhíp kẹp nó ra quan sát, rồi dùng một đống đồ thí nghiệm, trứng ký sinh trùng dường như rất sợ dung dịch sát trùng, sau đó là ngọn lửa có thể giết chết chúng.
Tô Bạch Cẩn nhìn vài lần rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
…
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng ồn ào, chưa kịp để Tô Bạch Cẩn nghe rõ là đang xảy ra chuyện gì.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ của Lục Kiệt, “Chị Cẩn, chị Cẩn, chị dậy chưa? Có chuyện rồi!”
Lục Kiệt thấy trong phòng không ai trả lời, lại giơ tay gõ cửa, “Chị Cẩn, chị… Ừm.”
Cạch.
Cửa mở ra.
Tô Bạch Cẩn trầm mặt, ngẩng đầu nhìn Lục Kiệt, lạnh nhạt nói, “Chào buổi sáng.”
Lục Kiệt thu tay lại, mặt hơi đỏ, nở một nụ cười ngốc nghếch, “Chào buổi sáng, chị… chị Cẩn.”
Trên mặt Tô Bạch Cẩn vẫn còn mang vẻ buồn ngủ, gương mặt trắng trẻo, đôi mắt có chút mơ màng, vì không ngủ ngon nên sắc mặt lộ ra vẻ bực bội.
Tóc dài buộc đuôi ngựa ban đầu giờ đã rơi xuống vai, mặc dù có chút lộn xộn nhưng lại mang tới một vẻ đẹp lười biếng.
Lục Kiệt nhìn Tô Bạch Cẩn như vậy, không khỏi cảm thán, chị Cẩn ngủ dậy thôi mà cũng xinh đẹp như vậy!
“Chào buổi sáng, cô Tô.” Lâm Vũ ngồi ở phòng ăn cũng chào hỏi.
Tô Bạch Cẩn nhìn thoáng qua trứng côn trùng trong tay anh ta, không ngờ vẫn còn hai cái còn sống, “Chào buổi sáng, Lục Kiệt nói có chuyện, là chuyện gì vậy?”
Lâm Vũ mỉm cười nói, “Là, toàn bộ…”
Anh ta còn chưa nói xong, Lục Kiệt đã đi tới, hào hứng nói, “À, là toàn bộ khu chung cư bắt đầu có người gây rối, chủ yếu là sáng nay, mất nước, mất điện, ngay cả gas cũng mất, rồi có người ra ngoài, sau đó dẫn về một đống người bệnh! Khu chung cư đang loạn lắm!”