Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 4: Hòn đảo tuyệt mệnh (3)

Trước Sau

break

Chương 4: Hòn đảo tuyệt mệnh (3)

Con trăn rất khỏe.

Hơn nữa, nó còn có hai cái đầu, hoàn toàn không phải là đối thủ mà Tô Bạch Cẩn có thể chống lại.

Tô Bạch Cẩn đau đớn nắm chặt đuôi trăn, cảm giác ngạt thở và đau đớn khiến cô cảm thấy rất khó chịu, nếu có thể, cô muốn chết ngay lập tức chứ không muốn chịu đựng sự tra tấn này.

Tô Bạch Cẩn giãy giụa, theo bản năng vẫn giơ tay ra, hy vọng ai đó có thể giúp mình một tay.

Trong khi đó, anh Lý đứng cách không xa bị Trần Lâm giữ chặt, hoảng sợ khóc lóc không ngừng, vẫn không dám tiến lên cứu người.

Tô Bạch Cẩn im lặng nhắm mắt lại, cô đã biết kết quả.

Lúc này, bên tai cô vang lên một tiếng “Xin lỗi”.

Là anh Lý.

Anh ta dẫn Trần Lâm chạy trốn, anh ta chỉ có thể mang theo một người, anh ta thực sự không thể bảo vệ hai người.

Cô bị bỏ lại.

Chỉ là so với việc bị ba mẹ bỏ rơi, việc bị hai người xa lạ bỏ rơi cũng không tính là gì.

Cô không trách hai người anh Lý, dù sao trong hoàn cảnh xa lạ, bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải đi cứu cô, hơn nữa cô cũng hiểu rõ cái thứ gọi là ‘lòng người’ này, nó vốn đã ích kỷ.

Điều này, cô hiểu rõ hơn ai hết.

Nhưng hiểu thì hiểu, Tô Bạch Cẩn vẫn phải thừa nhận, cô có chút thất vọng…

Cổ bị siết không thở được, cảm giác ngạt thở ập đến, ý thức của Tô Bạch Cẩn bắt đầu tan biến, dần dần không thể suy nghĩ.

Cô lại sắp chết sao?

Có vẻ là vậy.

Trước mặt Tô Bạch Cẩn tối sầm, vì thiếu oxy mà hoàn toàn ngất đi.

Còn con trăn biến dị vẫn tiếp tục vặn cổ cô, rồi từ từ trườn đi, chậm rãi rời khỏi.

Một lúc lâu sau.

Khi Tô Bạch Cẩn lại lần nữa mở mắt, cô lập tức ngồi bật dậy, bắt đầu thở hổn hển, sau đó nhìn xung quanh.

Lúc này, trời đã sáng rõ, có vẻ như cô đã chết được một thời gian.

Trong đầu cô, lại vang lên âm thanh hệ thống máy móc.

“Bạn đã chết, xin vui lòng bắt đầu lại trò chơi.”

Tô Bạch Cẩn bình tĩnh lại, lặng lẽ sờ cổ mình, cảm giác bị siết cổ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chết ngạt, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.

Tô Bạch Cẩn im lặng nhắm mắt lại, cảm giác đã quen với cái chết, chỉ có điều khoảnh khắc chết đi không được dễ chịu cho lắm.

Cô thở ra một hơi nặng nề, từ từ đứng dậy, phủi bụi trên người, lặng lẽ lấy thức ăn trong không gian ra định ăn chút gì đó rồi đi sâu vào rừng tìm đường ra.

Thức ăn còn đủ cho ba ngày.

Còn cô phải ở lại đây bao lâu thì vẫn chưa thể xác định, nếu có thể, cô thật sự không muốn chết đói.

Sau khi ăn một chút thức ăn, Tô Bạch Cẩn đứng dậy, đi sâu vào trong rừng.

Chỉ nửa giờ sau khi cô rời đi.

Anh Lý và Trần Lâm đã chạy trốn lại quay trở lại, hai người tìm kiếm một hồi lâu mà không thấy xác Tô Bạch Cẩn, lập tức cảm thấy thất vọng.

“Có vẻ như con trăn biến dị đã ăn xác Bạch Cẩn.” Anh Lý bất đắc dĩ nói.

Trần Lâm có chút tủi thân: “Vậy phải làm sao? Chúng ta lại không có thức ăn, biết vậy đã lấy thêm một chút.”

Hai người họ ban đầu định quay lại tìm xác Tô Bạch Cẩn, mang đi tất cả thức ăn và nước.

Dù sao thì khi người chơi chết, không gian lưu trữ sẽ trở thành vô chủ, người nào cũng có thể lấy được đồ bên trong.

Chỉ là điều này, bọn họ không nói cho Tô Bạch Cẩn biết.

Trong rừng sâu.

Tô Bạch Cẩn bước đi khó khăn, lúc này cô đã không phân biệt được phải đi hướng nào.

Ở đây chỉ có rừng cây và một vài sinh vật kỳ lạ, dù đi hướng nào thì cảnh sắc xung quanh cũng giống nhau.

Tô Bạch Cẩn rất muốn leo lên ngọn cây để nhìn hướng đi vào sâu trong rừng, nhưng nhìn cây cổ thụ cao lớn trước mắt, cô cảm thấy mình vẫn là đừng nên lãng phí thời gian thì hơn.

Cây cối ở đây đều vô cùng to lớn, người bình thường muốn leo lên ngọn cây cũng rất khó khăn.

Tô Bạch Cẩn không hiểu, tại sao mình lại vào đây, tới tham gia trò chơi kỳ lạ này sao?

Hơn nữa, sau khi chết còn có thể sống lại, ban đầu cô nghĩ tất cả người chơi sau khi chết đều sẽ sống lại nhưng sau khi gặp anh Lý và Trần Lâm, vì phản ứng sợ hãi con trăn của họ nên cô cảm thấy có chút không chắc chắn.

Một là, có thể là vì anh Lý và Trần Lâm vẫn chưa chết lần nào nên không chắc chắn rằng mình có thể sống lại hay không.

Hai là, khả năng sống lại chỉ mình cô có.

Tô Bạch Cẩn cảm thấy bất kể thế nào khả năng chết đi sống lại của mình vẫn nên giữ bí mật.

Sau khi đi lang thang một thời gian.

Cuối cùng Tô Bạch Cẩn cũng nghe thấy tiếng người, hơn nữa còn không chỉ có một người.

Lần này, Tô Bạch Cẩn không định làm quen với người khác, chỉ cần lặng lẽ theo sau họ là được.

Đi qua rừng cây, Tô Bạch Cẩn thấy ở một khu đất trống không xa phía trước có hai nam một nữ dường như đang nghỉ ngơi.

Người phụ nữ dường như đang tức giận, ngồi bên cạnh không nói một lời, hai người đàn ông khác, một người thì trông cao lớn mạnh mẽ, còn người kia thì vẻ mặt lạnh lùng không thích nói chuyện.

“Được rồi Kiều Kiều, đừng tức giận nữa, hiện tại vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ trước đã.” Đại Tá cao hơn không kiên nhẫn nói.

Trong lòng Lâm Kiều không thoải mái: “Cũng tại anh, làm mất một nửa thức ăn, nhiệm vụ còn năm ngày nữa, chúng ta ăn cái gì đây!”

Mặt Đại Tá đỏ bừng, trong lòng lại khó chịu, nói cho cùng để mất thức ăn không phải chỉ có lỗi của mình anh ta: “Nếu không phải để cứu em thì sao thức ăn lại mất…”

“Anh!” Kiều Kiều tức giận, lập tức nhìn về phía người đàn ông còn lại với vẻ mặt tủi thân: “Trần Mân, anh xem Đại Tá bắt nạt em kìa, ý của anh ấy là vì em nên thức ăn mới mất…”

“Được rồi, mọi người bớt nói lại đi!” Trần Mân trực tiếp chặn lời: “Thức ăn đã mất thì mất rồi, bây giờ nói những điều này thì có ích gì?”

Lâm Kiều và Đại Tá đều im lặng nhưng có vẻ cả hai đều không cam lòng.

Trần Mân thấy vậy thì cảm thấy đau đầu, liền hỏi Đại Tá: “Đại Tá, cậu xem thức ăn còn có thể đủ ăn được trong bao lâu?”

“Được.” Đại Tá đáp một tiếng rồi đưa tay lên cổ tay, thao tác trên màn hình hiển thị: “Ba người tiết kiệm một chút, tối đa có thể duy trì được hai ngày.”

Trần Mân nghe vậy gật đầu, không nói thêm gì.

Thực ra trong không gian lưu trữ của anh ta vẫn còn thức ăn, nhưng anh ta không muốn nói, dù sao ba người họ cũng chỉ lập nhóm tạm thời mà thôi.

Nếu không phải để tiết kiệm thức ăn, anh ta là một người chơi đã trải qua bốn lần nhiệm vụ thì không thể nào có chuyện lập nhóm với hai người mới. Hơn nữa nhiệm vụ trò chơi lần này, trên đảo không có chút thức ăn nào, nếu không tiết kiệm chút thì sau này có thể sẽ bị chết đói.

Đến hai ngày sau, nếu vẫn chưa có thức ăn mới thì hai người này sẽ không còn giá trị gì nữa, đến lúc đó cũng không thể trách anh ta bỏ rơi họ.

Trần Mân nghĩ xong liền đứng dậy nói với hai người kia: “Về thức ăn đến lúc đó sẽ nghĩ cách, trên đảo có nhiều quái vật, chúng ta tìm một nơi an toàn để nghỉ chân trước cái đã.”

“Được.”

“Biết rồi.”

Lâm Kiều và Đại Tá đáp lại, cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tô Bạch Cẩn đang ẩn nấp trong bụi cây vội vàng cúi thấp người, sợ bị phát hiện, đồng thời cũng thắc mắc tại sao ba người này lại nói rằng trò chơi còn năm ngày?

Cái này rõ ràng không giống với nhiệm vụ của cô.

Điều quan trọng nhất, vừa rồi khi Đại Tá thao tác trên bảng điều khiển, hoàn toàn không thấy được đồ trong không gian lưu trữ.

Cái này còn có thể ẩn giấu?

Tô Bạch Cẩn cảm thấy may mắn vì mình không ra ngoài, ba người này nhìn có vẻ không dễ chọc, hơn nữa bọn họ chắc chắn sẽ không nói những thông tin này cho cô biết.

Ba người đã bắt đầu lên đường, Đại Tá cầm một vật kỳ lạ trong tay, dường như đang xác định phương hướng, sau đó ba người tiến về một hướng.

Tô Bạch Cẩn không dám đi quá gần, sợ bị phát hiện, chỉ có thể nhìn từ xa, từ từ đi theo.

Đi được một lúc.

Hai chân Tô Bạch Cẩn có chút tê mỏi.

Nhưng ba người kia, thể lực vẫn rất tốt, hoàn toàn không có ý định dừng lại, vẫn thong thả tiến về một hướng.

Tô Bạch Cẩn mím môi, đưa tay xoa bóp bắp chân, thể lực của ba người này có phải đã vượt qua người thường rồi không?

Đi lâu như vậy, chắc cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi chứ?

Tô Bạch Cẩn bất lực, chỉ có thể tiếp tục đi theo, cô vốn đã cách xa bọn họ, nếu dám dừng lại nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ lập tức mất dấu ba người này.

Cái chết đối với Tô Bạch Cẩn bây giờ không phải là điều đáng sợ, chỉ là trong khu rừng vô tận này, đi lang thang không mục đích, thực sự rất nhàm chán, khiến con người ta khó chịu.

Cô thật sự không muốn mất dấu ba người này.

Lại đi thêm một quãng dài, Tô Bạch Cẩn cắn chặt răng, cố gắng đuổi theo nhưng ba người kia càng đi càng xa, gần như không còn nhìn thấy bóng dáng.

Nhưng chân cô như bị đổ chì, mỗi lần nâng chân lên đều rất khó khăn, vả lại đường trong rừng thực sự rất khó đi.

Tô Bạch Cẩn thở hổn hển, chỉ có thể bất lực nhìn bóng dáng không xa dần dần biến mất trước mắt.

Nhưng vào đúng lúc này.

Phía trước đột nhiên vang lên giọng nói bất ngờ lẫn vui mừng của Lâm Kiều: “Ở đây có một cái xác, có thể trên người anh ta có thức ăn!”

Tô Bạch Cẩn: “?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc